Môi hôn phớt qua hời hợt giống như chim nhạn vỗ cánh bay đi mất, nhìn bên ngoài hai người trông như chẳng sợ hãi trước gợn sóng nhưng thật ra đã hiểu rõ lòng nhau, nụ hôn này như một dấu vết in sâu vào trong đáy lòng bọn họ, không thể xóa nhòa.
Bạch Yến Thừa bị ai đó thả dê không nói gì, trông anh không vui cũng chẳng giận, cảm xúc dường như không hề dao động.
Túc Tinh Dã cũng không tiếp tục làm đà điểu nữa, cậu bò dậy khỏi ghế sô pha ngoan ngoãn đi rửa mặt, rề rà một lúc lâu mới ra ngoài.
Khoảng một giờ đêm, Bạch Yến Thừa nhận được một cuộc điện thoại.
Anh mới tắm xong, đang từ phòng vệ sinh quay về phòng ngủ của mình, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng "rè rè rè" từ bên trong truyền ra.
Điện thoại nằm trên giường phát ra tia ánh sáng nhỏ màu xanh lá.
Anh không ngạc nhiên cũng không vội vàng ghé mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vậy mà lại là ông chủ Hoa.
"Ông chủ Hoa, có chuyện gì thế?" Sau khi nhận điện thoại Bạch Yến Thừa lập tức hỏi ngay, không hiểu hắn gọi trễ như vậy là vì cái gì.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây rồi phát ra tiếng "Ù ù", rất giống tiếng gió.
Bạch Yến Thừa hơi cau mày, vừa định lên tiếng hỏi đối phương ở đâu, phía bên kia đã truyền lại âm thanh không phải giọng Hoa Hữu Du: "Ông chủ Hoa gì?"
Giọng nam trầm thấp, vừa khàn vừa hấp dẫn rất riêng biệt, cũng rất quen tai.
Giọng nói này khiến cho ánh mắt của Bạch Yến Thừa khựng lại, sau đó anh cảnh giác nheo mắt: "Anh là ai?"
Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu là Bạch Yến Thừa đúng chứ?"
Bạch Yến Thừa nâng kính: "Là tôi."
"Tới đón người đi." Giọng nói của người lạ kia không hề che giấu tức giận, "Cậu nói cậu ta là ông chủ Hoa sao? Người này uống say rồi chạy đến địa bàn của tôi ngang ngược đấy."
"Địa bàn của anh?" Trong con ngươi của Bạch Yến Thừa thoáng qua cảm xúc khác thường, vẫn còn đang lục soát giọng nói của người đàn ông kia trong trí nhớ.
Người nọ bật cười giễu cợt, thái độ thiếu lịch sự như thể muốn làm trời: "Dưới chân cầu vượt Vành đai đông 4, tiến sĩ Bạch, cậu thông minh như vậy, không có lý do gì mà cậu không tìm ra được."
Bạch Yến Thừa: "..."
Rốt cuộc anh cũng biết người đàn ông có giọng nói quen thuộc này là ai rồi.
...
Trong vòng chưa đến hai phút, Bạch Yến Thừa đã thay xong áo thun và quần thể thao dài màu đen, anh nghĩ ngợi một chút rồi lấy thêm một chiếc áo gió từ trong tủ treo ra, phòng ngừa ông chủ Hoa trần truồng chạy ra ngoài.
Dù sao cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn, Bạch Yến Thừa hiểu rất rõ bạn chí cốt của mình ở khoản sau khi say rượu, nói không chừng hắn đã gây ra chuyện gì đó kinh thiên động địa rồi.
Sau khi trưởng thành, Hoa Hữu Du rất ít khi uống say, nhưng lần nào say cũng để lại cho người ta ấn tượng mạnh mẽ, hết đời cũng không quên nổi.
Bạch Yến Thừa chầm chậm đóng cửa phòng ngủ chính, cố gắng bước đi nhẹ nhất có thể đi ra phòng khách nhưng vẫn bị Túc Tinh Dã phát hiện.
Khi anh khom người thay giày, Túc Tinh Dã đã lén lút chạy từ phòng ngủ phụ ra, cúi đầu nhìn anh rồi hỏi: "Tiến sĩ Bạch, anh phải ra ngoài ạ?"
Bạch Yến Thừa có hơi ngạc nhiên, giờ này rồi mà Túc Tinh Dã còn chưa ngủ.
Túc Tinh Dã hôn được cằm của nam thần sao có thể tùy tiện chìm vào giấc ngủ chứ, cậu vẫn còn đang trằn trọc trở mình, luôn để ý đến tình hình bên ngoài, quả nhiên anh đã bị cậu bắt được.
Túc Tinh Dã bước lên phía trước hai bước, ánh mắt dính sát lên người Bạch Yến Thừa như kẹo cao su, giọng nói lộ ra một chút lo lắng: "Đã muộn thế này rồi mà anh còn đi đâu vậy?"
Bạch Yến Thừa nhìn đồng hồ đeo tay, nói đúng sự thật: "Ông chủ Hoa uống nhiều quá, anh đi đón cậu ta."
Túc Tinh Dã không hề nghĩ ngợi giơ tay xung phong: "Em cũng đi với anh."
Đầu tiên Bạch Yến Thừa định từ chối, sau đó nghĩ đến cảnh tượng Túc Tinh Dã đánh nhau với du côn trong đường hẻm, sự anh dũng cùng với sức mạnh như có thể gánh cả núi mà anh bắt gặp trong con hẻm nhỏ đúng là rất hiếm thấy, nói không chừng còn có thể giúp một tay, thế là gật đầu một cái: "Được thôi, đi cùng đi."
Túc Tinh Dã thoả mãn nở nụ cười ngây ngô, vội vàng chạy về phòng ngủ thay quần áo.
Không lâu sau đó, hai người cùng nhau xuống lầu, Bạch Yến Thừa đã gọi sẵn một chiếc xe taxi.
Trên đường đi đến cầu Vành đai, Bạch Yến Thừa không nói lời nào, khuôn mặt không cảm xúc của anh khiến cho người ta không thể nhìn ra vui giận, giống như là đang trầm tư, lúc này Túc Tinh Dã ở bên cạnh anh cũng không dám nói nhiều, dù chỉ có thể im lặng quan sát nửa góc mặt của anh nhưng trong lòng lại sục sôi một cách kì lạ.
Tiến sĩ Bạch đang tức giận sao?
Có phải ông chủ Hoa uống thành chó rồi không, rốt cuộc là anh ta đang ở đâu?
Hơn nửa đêm rồi còn bị quỷ say làm phiền, không giận mới là lạ.
Túc Tinh Dã đoán tới đoán lui rồi ôm một bụng nghi ngờ, mỗi lần muốn hỏi ra thành lời, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng của Bạch Yến Thừa thôi thì lời sẽ tự động bị chặn lại bên mép ngay.
Dựa vào khu vực hoạt động thường ngày của ông chủ Hoa, Túc Tinh Dã cho rằng bây giờ bọn họ sẽ đến quán bar hoặc là nhà hàng nào đó để đón người, không ngờ càng đi càng lệch, lệch thôi thì không nói, đằng này khu vực đó còn chẳng sáng sủa gì mấy.
Cuối cùng, xe taxi ngừng ở ven đường ngay dưới chân cầu vượt Vành đai lớn, tài xế quay đầu nhìn bọn họ ra hiệu đã đến nơi.
Bạch Yến Thừa nhẹ giọng nói: "Bác tài chờ một chút nhé." Thấy tài xế gật đầu, anh mới mở cửa xuống xe.
Túc Tinh Dã mặt đầy mờ mịt cũng xuống xe theo.
Bạch Yến Thừa đi phía trước, bước chân vững vàng linh hoạt, đi dọc theo bậc thang đi về phía gầm cầu.
Bên trên cầu Vành đai lớn là đường quốc lộ, bên dưới cầu có 5 khúc gầm cầu, có một khúc là sông Minh thông ra công viên Thanh Hà, bình thường rất ít người lui tới nơi này, đến cả các ông hay câu cá cũng không thể nào ưa thích nổi một vị trí như vậy.
Bạch Yến Thừa đi tới trước cửa vào khúc thứ nhất thì dừng lại, nhìn quanh bốn phía mà chẳng thể hiểu nổi, Hoa Hữu Du chạy đến đây bằng cách nào thế nhỉ?
Từ cách gầm cầu một khoảng anh đã nghe thấy tiếng rầm rì thiếu đánh quen thuộc truyền tới:
"Ai...!Đau...!Đau..."
Túc Tinh Dã cũng nghe được, cậu nhẹ nhàng giật ống tay áo của Bạch Yến Thừa một cái, nhỏ giọng nói: "Tiến sĩ Bạch, hình như là tiếng của ông chủ Hoa."
Nói xong, Túc Tinnh Dã nhìn trái ngó phải, xuất hiện ở nơi này để đón người, cậu còn kinh ngạc hơn cả Bạch Yến Thừa.
Bạch Yến Thừa bình tĩnh gật đầu, đưa tay nâng kính theo thói quen, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Tinh Tinh, em ở đây chờ một chút, anh đến đó xem thử có chuyện gì."
Túc Tinh Dã không yên tâm, bàn tay níu chặt tay áo của Bạch Yến Thừa không buông, trên mặt là vẻ muốn nói lại thôi.
"Nghe lời anh." Bạch Yến Thừa xoa tóc cậu.
Cậu bị ép buông tay, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: "Tiến sĩ Bạch, có chuyện gì phải gọi em ngay nhé."
"Được."
Bạch Yến Thừa trả lời, xoay người đi về phía bên trong gầm cầu.
Đi đến tận khúc thứ năm, một nơi tối tăm chỉ có mỗi ánh trăng là nguồn sáng, anh mới tìm thấy được bóng dáng đã lâu không gặp.
Người nọ cao to khỏe mạnh, cơ thể lười nhác tựa lên cửa vòm xi măng, dùng một chân dài chống đỡ, chân còn lại gác lên mặt tường, trong tay gã kẹp một điếu thuốc lá hút dở, vô cùng giống như mafia ra cửa đón khách.
Đến gần một chút, Bạch Yến Thừa mơ hồ nhìn thấy được dường nét của người đàn ông.
Quả nhiên là anh không nhận lầm người, đó chính là tri kỷ mà thời gian qua anh không gặp, là kẻ lang thang sống bằng nghề lượm ve chai.
Chẳng cần đợi Bạch Yến Thừa lên tiếng hỏi, tiếng rên rỉ thiếu đòn kia lại truyền ra khỏi cửa gầm cầu: "Ai da da...!Á..."
"Cậu ta đâu?" Bạch Yến Thừa biết Hoa Hữu Du đang ở bên trong, nhưng vẫn "theo quy trình" hỏi một câu.
Nhiều ngày không gặp, vẻ ngoài của kẻ lang thang vẫn vậy nhưng khí thế có thay đổi, tựa như bị quỷ say trong kia chọc giận sôi máu, gã chán ghét chỉ ra phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng xen lẫn bực tức: "Ở trong đó."
Bạch Yến Thừa nhếch môi, lấy điện thoại ra mở đèn pin, sau đó giơ điện thoại lên đi vào bên trong.
Đi chưa được mấy bước, anh đã nhìn thấy người đàn ông cuộn mình rúc vào trong góc, Bạch Yến Thừa nâng cổ tay lên, huơ huơ ánh sáng điện thoại về phía người nọ.
Người đàn ông co tròn người lại, tay ôm lấy bụng nhắm chặt mắt rầm rì: "Ai da...!Đau..."
Vẻ mặt Bạch Yến Thừa đông cứng lại, sau đó đến gần một chút, giơ chân khều vào bắp chân của người đàn ông, cất giọng: "Hoa Hữu Du."
Dáng vẻ của ông chủ Hoa lúc này trông rất khó coi, quần áo xộc xệch, cả người đầy mùi rượu còn hắn thì chẳng thể tỉnh táo nổi, người khác nói gì hắn đều không nghe lọt, chỉ biết ôm đầu khóc lóc, vừa nghẹn ngào vừa mắng: "Mẹ nó...!Hu hu...!Đau quá..."
Người bình thường nhìn thấy Hoa Hữu Du như vậy sẽ có hai kiểu phản ứng, đầu tiên là tránh xa chín mươi mét làm bộ không quen biết, thứ hai là đá cho một cú.
Nhưng biểu hiện của Bạch Yến Thừa lại bình tĩnh một cách lạ thường, anh cúi người, cánh tay thon dài trắng trỏe vươn ra, nắm lấy cằm Hoa Hữu Du một cách chính xác, sau đó dùng chút sức nâng mặt đối phương lên.
Nhờ có ánh đèn pin điện thoại, anh nhìn thấy rõ vẻ mặt và đôi mắt sưng đỏ của Hoa Hữu Du, chóp mũi còn dính nước bọt, dáng vẻ vô cùng chật vật, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là đã bị người ta dạy dỗ một trận rồi.
Quan sát sơ lược một phen, Bạch Yến Thừa thả Hoa Hữu Du xuống rồi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa gầm, trầm giọng hỏi: "Anh đánh cậu ta à?"
Kẻ lang thang rít một hơi thuốc, cười khinh bỉ một tiếng, thoải mái thừa nhận: "Bởi vì cậu ta phiền phức quá không phải sao?"
Âm cuối vừa dứt, Bạch Yến Thừa đã cảm thấy eo nặng trĩu, theo bản năng cúi dầu nhìn thử.
Hoa Hữu Du đang ôm chặt eo anh, trong miệng cẫn còn đang lầm bầm cái gì đó làm cho nước mũi dính đầy lên quần của anh.
Anh nhìn người đàn ông say rượu ngồi bệt dưới đất, vô cùng đồng ý với quan điểm của kẻ lang thang, thế là hùa theo nói: "Đúng là rất phiền phức."
Ông chủ Hoa phiền phức bị Bạch Yến Thừa nắm cổ áo lôi ra khỏi gầm cầu, hắn đã bất tỉnh nhân sự, nhắm tịt mắt không nói lời nào, lúc leo lên đến cửa gầm còn không nhịn được ói một bãi lên chiếc áo com - lê mà kẻ lang thang phơi trên tảng đá.
Kẻ lang thang trừng mắt mắng: "Đệt!" Sau đó dập tắt thuốc trong tay, bước lên phía trước định đánh hắn,
Cũng may Bạch Yến Thừa kịp thời ngăn lại, chỉ dùng một tay cản nắm đấm của kẻ lang thang, cau mày nhịn đau nói: "Được rồi, so đo gì với quỷ say chứ."
Kẻ lang thang cười khẩy một tiếng rồi nể mặt thu tay về.
Bạch Yến Thừa lấy một gói khăn giấu ra lau mặt cho Hoa Hữu Du, hỏi: "Cậu ta đến đây bằng cách nào thế?"
"Làm sao tôi biết được." Kẻ lang thang quay về vị trí cũ, tựa người lên mặt tường xi măng, châm một điếu thuốc mới lên hút, "Người ta thì có được Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống, còn đây là một tên ngu rớt từ trên cầu xuống rồi bò vào đây như ma quỷ vậy, cũng may cậu ta đã từng gặp tôi, nếu không anh em của cậu rất có thể đã bị tôi tung một cước đá xuống sông làm quỷ nước rồi."
Bạch Yến Thừa đỡ cánh tay của Hoa Hữu Du, cố gắng đỡ người dậy, sau đó cười với kẻ lang thang: "Cảm ơn."
Kẻ lang thang không hề cảm kích: "Mau đưa người cuốn xéo đi."
Bạch Yến Thừa kéo Hoa Hữu Du về lại đường cũ, trước mặt là Túc Tinh Dã vẫn luôn chờ đợi, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ lập tức chạy tới.
"Tiến sĩ Bạch!" Túc Tinh Dã xông tới đỡ cánh tay còn lại của Hoa Hữu Du, trong nháy mắt gánh hộ Bạch Yến Thừa một nửa trọng lượng.
Túc Tinh Dã ngạc nhiên nhìn Hoa Hữu Du chật vật không chịu nổi, suýt nữa là không nhận ra người ta, lại quay đầu nhìn về phía kẻ lang thang đang đứng trước cửa gầm, vẻ ngạc nhiên trong mắt càng tăng cao.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã nhớ ra người kia là ai, đó là người đàn ông bẩn thỉu đã nói chuyện với Bạch Yến Thừa ở trước cửa tiệm trà sữa.
Hết cách rồi, người nào từng tiếp xúc với Bạch Yến Thừa cậu đều nhớ rất kĩ.
Kẻ lang thang để mặc cho cậu nhìn, thỉnh thoảng lại thở ra một hơi khói, râu ria xồm xoàm không thể thấy rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt là sáng lên rất đặc biệt, trên môi là nụ cười đáp lại ánh nhìn của Túc Tinh Dã.
Đây là một người kì lạ.
Túc Tinh Dã chuyển tầm mắt đi, không nhìn kẻ lang thang nữa, hoàn toàn tập trung sự chú ý vào việc giúp Bạch Yến Thừa kéo quỷ say lên cầu.
Người đàn ông say xỉn nặng như thể hắn giấu rất nhiều đá trong quần áo vậy, hai người cùng kéo đi cũng vất vả lắm mới có thể nhét được người vào băng ghế sau của taxi.
"Tinh Tinh, em ngồi phía trước đi."
Bạch Yến Thừa tốt bụng đề nghị, cũng không cho Túc Tinh Dã có cơ hội từ chối, trực tiếp mở cửa sau xe đẩy Hoa Hữu Du vào trong, sau đó ngồi vào bên cạnh quỷ say.
Túc Tinh Dã chỉ đành ngoan ngoãn chui vào ghế phó lái.
Ông chủ Hoa khó chịu ưỡn ẹo, hai tay ôm chặt bụng, suốt cả buổi luôn miệng rên rỉ, cũng không biết là rên vì đang muốn nôn hay rên vì đau mặt nữa.
Tài xế quay đầu lại nhìn, muốn gì chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng biết.
Bạch Yến Thừa hiểu ý nói: "Nôn trên xe năm trăm."
Dù sao thì ông chủ Hoa cũng không thiếu tiền, số tiền mất hết tiết tháo để kiếm được thì giữ lại để làm chi.
Tài xế hài lòng gật đầu rồi khởi động xe, xoay vô lăng quay đầu xe lại.
"Ai da...!Con mẹ nó...!Đau quá hu hu..." Hoa Hữu Du lải nhải không ngớt, tay chân cũng không ở yên một chỗ, vô tình liên tục đá vào bắp chân của Bạch Yến Thừa.
Sắc mặt của tiến sĩ Bạch không đổi, không ghét bỏ cũng không dịu dàng, chỉ cần quỷ say tựa đầu về phía anh, anh sẽ không chút lưu tình đưa tay ra ngăn cản, sức lực cũng không nhẹ, mấy lần khiến cho trán của ông chủ Hoa đập vào cửa sổ xe.
Túc Tinh Dã không ngăn nổi lòng hiếu kì, không nhịn được quay đầu nhìn lại, tầm mắt chuyển từ gương mặt sưng đến nổi không nhận ra dáng vẻ ban đầu của Hoa Hữu Du sang gương mặt đẹp trai bình tĩnh như mọi khi của Bạch Yến Thừa, đắn đo suy đi nghĩ lại mấy lần mới nhỏ giọng hỏi: "Tiến sĩ Bạch, người lúc nãy với ông chủ Hoa..."
"Bạn trai!" Hoa Hữu Du đột nhiên nhắm chặt mắt hô lên mấy chữ mờ ám.
Trừ Bạch Yến Thừa ra, Túc Tinh Dã và tài xế đều bị dọa cho giật mình, rõ ràng là bánh xe có hơi trượt sang một bên.
"Hả?" Mặt Túc Tinh Dã từ ngạc nhiên chuyển thành ngây ra, nhìn chằm chằm Hoa Hữu Du một hồi như nhìn một kẻ quái gở, sau đó nhìn lại Bạch Yến Thừa đợi chứng thực, "Có thật không ạ?"
Bạch Yến Thừa nhàn nhạt liếc nhìn quỷ say bên cạnh mình, biết rõ người này uống say thích nói nhảm, không vội giúp hắn giải thích mà khẽ rũ mày, cố tình nói: "Cậu ta nói thật thì là thật."
Túc Tinh Dã: "..."
Vậy mà lần trước còn giả