Tài xế dừng xe ở một nhà hàng đồ Trung mà giới thượng lưu ở thành phố S thường lui tới.
Hai phục vụ đón khách đứng một trái một phải thân xe mở cửa đón người.
Bạch Yến Thừa và Tiêu Quân xuống xe, sóng vai nhau đi vào nhà hàng.
Băng qua đại sảnh nguy nga tráng lệ, phục vụ hướng dẫn hai người vào thang máy, xe thang chầm chậm đưa họ lên đến tầng sáu, đi vào một phòng vip.
Phòng vip này nằm ở vị tốt nhất của nhà hàng, có thể vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố S.
Tiêu Quân là một vị giám đốc chú trọng thể diện và quy tắc, trước khi tới đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Hai người ngồi xuống, rượu và thức ăn đều đã được bày sẵn, phục vụ rót đồ uống cho khách xong thì cũng tự động đi ra ngoài.
Không thể không nói Tiêu Quân là một người rất chu đáo, y biết Bạch Yến Thừa không thích uống rượu, vậy nên đã cố tình chuẩn bị trước món Sa Thổ Đại Địa mà Bạch Yến Thừa đều nhất định phải uống mỗi ngày, hương vị mà hắn yêu thích chỉ bán tại tiệm trà sữa nằm ở gần khu phố Hằng Nguyên.
Lúc trước Tiêu Quân rất tò mò nên có từng uống thử một lần, uống một ngụm mà mặt mày nhăn nhó, trong đầu nghĩ sao Bạch Yến Thừa có thể uống cái thứ nước có mùi như này, đơn giản là vì nó có vị y như tinh dầu trộn với kem đánh răng vậy, người bình thường còn nuốt không trôi, cái cửa hàng này buôn bán kiểu gì thế?
Sau đó y mới biết, ông chủ của tiệm trà sữa này là người quen cũ của Bạch Yến Thừa, Sa Thổ Đại Địa là thức uống được cung cấp chỉ dành riêng cho Bạch Yến Thừa, bình thường không bán, bởi vì chỉ có duy nhất một vị khách yêu thích nó.
Bạch Yến Thừa cầm cốc Sa Thổ Đại Địa trên bàn lên, nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc thì khẽ cười dịu dàng: "Cảm ơn anh, đốc Tiêu."
"Tiến sĩ Bạch, cậu khách sáo quá." Người đàn ông đối diện giơ ly rượu vang lóe sáng lên, từng cử động một đều trở nên đúng mực như đang xã giao.
Không thể phủ nhận, Tiêu Quân là một người vừa đẹp trai lại vừa thành công, y trông giống hệt như chàng nam chính trong phim thần tượng vậy, đường nét ngũ quan hoàn mỹ, da dẻ khỏe mạnh, hai hàng mi mỏng càng khiến y phong độ hơn, đôi mắt chất chứa vì sao lạnh càng hợp với nụ cười nhạt trên môi, chẳng thể chê vào đâu được.
Bề ngoài khí vũ bất phàm cộng thêm thân thế hiển hách, vừa sinh ra đã ở vạch đích, có thể nói đây là một người đàn ông hoàn mỹ mà ai nấy đều hâm mộ.
Không phải giống nam chính nữa, đây đã là nam chính rồi!
Sau cuộc hôn nhân của ba cậu chủ nhà giàu họ Chu, họ Chử và họ Trầm, thì Tiêu Quân được xem là người đàn ông vàng còn độc thân duy nhất của thành phố S.
Bạch Yến Thừa chỉ dùng ba giây để quan sát từ đầu đến chân người nọ một phen, sau đó kề ly Sa Thổ Đại Địa lên miệng hút một ngụm.
Cách quan sát người khác của anh vừa nhanh chóng lại hiệu quả mà không để người ta phát hiện, đây là khả năng trời sinh, phản ứng nhanh, nắm bắt điểm chính, khi tầm mắt anh đặt lên tay áo của Tiêu Quân là đã phân tích ra được đối phương đã xoắn quýt chọn quần áo rất lâu mới quyết định mặc vào một cách chính xác.
Từ đó có thể biết, anh ở trong lòng y đã chiếm được vị trí "hiệu quả", nhưng thật ra thứ tình cảm ấy rất nông cạn và sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi, chẳng qua là đương sự lại không bao giờ nhận ra được điểm này.
Anh thưởng thức món đồ uống của mình, mắt chạm vào ly nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người khác, dù có cẩn thận đến đâu đi nữa thì vẫn có thể cảm nhận được.
Giống hệt như Tiêu Quân lúc này, còn có cậu nhóc cùng nhà vừa mới dọn đến, cả phục vụ mang thức ăn lên lúc nãy, và rất nhiều rất nhiều nữa...
Anh cười thầm trong lòng, đặt ly xuống bàn, quả nhiên chạm vào ánh mắt tràn đầy ham muốn đang tìm tòi nghiên cứu của Tiêu Quân.
"Tiến sĩ Bạch, cậu không thay đổi chút nào nhỉ." Tiêu Quân cất ánh mắt lộ liễu lại, dùng nụ cười để che giấu cảm xúc thật, "Giống hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt năm năm trước."
Trí nhớ của Bạch Yến Thừa tốt, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng mình mới gặp đối phương lần đầu.
Khi đó anh mới đến Sở nghiên cứu làm việc, vừa hoàn thành xong một hạng mục quan trọng, nhận được vinh quang và rất nhiều tiền thưởng.
Anh và Tiêu Quân quen biết nhau nhờ Hội cựu sinh viên, lúc đó Tiêu Quân còn chưa trở thành giám đốc, y vẫn chỉ là một nghiên cứu sinh, chuẩn bị lên đường đi đào tạo ở nước Y.
Tiêu Quân chủ động đến chào hỏi anh, khen anh có năng lực, ỷ vào việc lớn hơn anh hai tuổi mà dùng giọng đàn anh để đùa giỡn: "Đàn em lợi hại, lúc anh đây hai mốt tuổi còn đang đau đầu với đống luận văn, còn cậu thì đã được giải thưởng rồi."
Người đàn ông này không chỉ có mỗi dáng dấp giống như nam chính trong phim thần tượng mà tính cách cũng giống, bá đạo tự tin từ trong xương, tâm tư muốn làm bạn cũng viết thẳng ra trên mặt, không giấu đi chút gì.
Đáng tiếc Bạch Yến Thừa thường tỏ ra vô cảm với những người như vậy, chỉ híp mắt cười đáp: "Bạn học Tiêu, anh nói tôi hai mươi mốt tuổi, vậy anh tính thử xem, tôi nhập học được bao nhiêu năm rồi?"
Tiêu Quân: "..." Hai tiếng gọi đàn em này đúng thật là đường đột quá.
Nhưng cũng vì một câu nói như vậy, đã khiến cho Tiêu Quân nhung nhớ anh trong lòng mãi, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên được, vừa về nước đã lập tức đến Sở nghiên cứu tiêu pha hết năm triệu làm quà ra mắt.
Bạch Yến Thừa nhớ lại chuyện cũ, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười không rõ ràng, lúc mở miệng nói chuyện giọng vẫn ôn hòa: "Nhưng giám đốc Tiêu thì lại thay đổi rất nhiều nhỉ."
Anh chịu nói chuyện phiếm làm cho Tiêu Quân cảm thấy rất vui vẻ, cảm xúc giữa mi mắt đã không thể kiên nhẫn nổi nữa rồi: "Yến Thừa, cho phép anh xưng hô như vậy nhé, hôm nay anh hẹn gặp mặt, thật ra là có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Bạch Yến Thừa rất biết bắt điểm mấu chốt, lập tức chỉnh lại: "Hẳn là tôi hẹn anh mới đúng."
Sắc mặt Tiêu Quân cứng đờ, nhưng y nhanh chóng lấy lại nụ cười lịch sự: "Cũng giống nhau thôi, quan trọng nhất không phải là chúng ta gặp mặt nhau hay sao?"
"Chuyện gì." Bạch Yến Thừa hỏi thẳng.
Bàn tay cầm ly rượu vang của Tiêu Quân hơi nhúc nhích, động tác nhỏ xíu cũng rơi vào trong tầm mắt của Bạch Yến Thừa, nhanh chóng phát hiện ra vị giám đốc trẻ tuổi dày dạn kinh nghiệm này đang căng thẳng.
Tại sao phải căng thẳng?
Chắc hẳn những lời tiếp theo mà y nói ra sẽ không mấy xuôi tai.
Tiêu Quân ngồi ngay ngắn lại, dùng ánh mắt mong đợi chan chứa tình cảm nhìn Bạch Yến Thừa nói: "Yến Thừa, anh biết rõ là cậu vẫn thích sống ở khu phố Hằng Nguyên, mặc dù bên đó rất gần Sở nghiên cứu nhưng lại không có nhiều khu tiện ích, đường cái lẫn đường phụ lại sắp được sửa chữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất ồn ào, anh sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi, vừa hay hạng mục ở quảng trường Thanh Hà của tập đoàn Khang Giai đã hoàn thành rồi, anh chừa lại cho cậu một căn biệt thự, hy vọng cậu sẽ thích."
Nghe vậy, Bạch Yến Thừa để đồ ăn trong tay xuống, rút khăn giấy ra thong thả lau miệng, trên mặt là vẻ suy tính.
"Ồ..." Nửa phút trôi qua, anh dùng chất giọng ôn hòa thản nhiên ồ một tiếng, âm thanh này khiến cho Tiêu Quân cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Loại cảm giác này giống như có một thanh đao treo lơ lửng trên cổ, lúc nào cũng có thể rớt xuống.
Cả một lúc lâu anh chẳng nói lời nào, Tiêu Quân càng thấp thỏm hơn nữa, lại vội vàng lên tiếng: "Yến Thừa, cậu biết anh không phải ý đó mà, anh chỉ muốn để cho cậu thoải mái hơn một chút thôi.
Lúc này Tiêu Quân mới nhớ ra, Bạch Yến Thừa đã từng quyên góp sạch tiền thưởng của mình, một người không xem trọng tiền bạc, sao có thể thích tiêu pha hoang phí cho được.
Bạch Yến Thừa không tức giận, cũng sẽ không vui sướng bởi vì có khả năng sẽ nhận được một căn biệt thự, vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm đạm không thân thiết: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc Tiêu, cuộc sống hiện tại của tôi đã rất thoải mái rồi."
Tiêu Quân cảm thấy ngượng ngùng, muốn xoay chuyển cục diện: "Yến Thừa, tâm ý của anh cậu cũng biết rồi, đây cũng là lần đầu anh theo đuổi người khác, nếu như có chỗ nào làm không đúng khiến cho cậu cảm thấy khó chịu, anh thật sự muốn nói xin lỗi, cậu có thể nói thẳng, muốn yêu cầu cái gì cũng được, chỉ cần anh có thể làm thì đều sẽ làm cậu hài lòng."
"Tối nay hẹn gặp mặt giám đốc Tiêu, đầu tiên là vì cấp trên đã dặn dò phải cảm ơn giám đốc Tiêu đã nhiệt liệt ủng hộ cho Sở nghiên cứu," Bạch Yến Thừa đẩy kính, sắc mặt và giọng nói đều rất trịnh trọng, "Thứ hai chính là muốn nói cho anh biết, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, giám đốc Tiêu còn chưa hiểu rõ về tôi, đàn ông thường ích kỷ và cũng rất tự tin, đó là ưu điểm cũng là khuyết điểm, giám đốc Tiêu có thể dành ra một ít thời gian để thử tìm hiểu xem mong muốn thật sự của mình là gì."
Từ chối thẳng thừng, điều này khiến cho trong lòng Tiêu Quân đau buồn không vui.
Là đối tượng được tất cả mọi người vây quanh, từ trước đến nay Tiêu Quân