Khi màn đêm buông xuống, trợ lý của Ôn Niệm đến thăm nàng, tay trái dẫn theo chiếc vali, tay phải xách theo hộp cơm. Như là sớm biết Khương Từ ở đây, ngay khi cửa mở ra liền chào hỏi cô:
"Khương tiểu thư, đã lâu không gặp."
Khương Từ: "Chào cô, trợ lý Chu."
Chiếc vali ghé vào tường, trợ lý Chu đặt hộp cơm ở trên bàn ăn. Ôn Niệm ra hiệu bảo nàng đem bản kế hoạch kia mang đi:
"Không ổn, bảo bọn họ làm lại lần nữa."
Trợ lý Chu: "Vâng Ôn tổng, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý đến thân thể."
Những người khác đi rồi, Khương Từ hỏi Ôn Niệm:
"Ngồi dậy đi đến bàn ăn? Hay là ngồi ở trên giường ăn?"
Ôn Niệm vén chăn lên, yếu ớt nói: "Không muốn ăn."
Khương Từ tiến lên đỡ nàng: "Không muốn ăn cũng phải ăn."
Ôn Niệm ngồi ở mép giường, thuận tay vuốt nhẹ mái tóc, đột nhiên hỏi Khương Từ:
"Hiện tại chị xấu lắm phải không?"
Khương Từ: "Chị từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp, gom hết tất cả thư tình lại tuy không đủ 10000 bức nhưng cũng đã 8000 rồi, như thế nào sẽ xấu?"
"Chẳng lẽ em còn ít hơn của chị sao? "Ôn Niệm ghé vào đầu vai cô:
" A Từ, đỡ chị một chút, cùng nhau ăn tối với chị. "
Trọng lượng của nàng đều đặt ở trên người Khươn Từ, Khương Từ chậm rãi bước tới:
"... Ăn cùng chị?"
Ôn Niệm: "Chị bảo trợ lý Chu trước khi đến đây nhớ đóng gói thêm vài món, tất cả đều là món mà em thích ăn."
Khương Từ: "......"
Ôn Niệm nhìn cô: "Buổi tối em còn có việc khác? "
Lời nói đến bên miệng, Khương Từ thay đổi lời nói:
" Chúng ta cùng nhau ăn đi. "
Hai người ngồi xuống vây quanh bàn ăn, hộp cơm lần lượt được mở ra, Khương Từ đặt canh cá trước mặt Ôn Niệm. Ôn Niệm cầm thìa uống vài ngụm:
"... Muốn uống canh gà."
Khương Từ: "Chị đợi một chút, em đi mua."
Ôn Niệm nhẹ nhàng đẩy cái thìa đang nổi trên bát canh:
"Muốn uống canh gà do dì Khương nấu. Lần đầu tiên chị đến nhà em ăn tối, dì Khương đã làm món canh gà, vừa thơm vừa đậm đà, chị rất nhớ hương vị đó, cũng đã nhiều năm rồi. "
Khương Từ: "Vậy em sẽ nói với bà ấy."
Ôn Niệm lên tinh thần: "Giữa trưa ngày mai uống, được không?"
Khương Từ: "Được."
Khương Từ lấy điện thoại di động ra, thì lập tức nhìn thấy tin nhắn của Lộc Hành Tuyết.
........" Được, tôi chờ em."
Tin nhắn đã hơn nửa giờ trước, Khương Từ mở ra, trước tiên gọi điện thoại cho Khương Lâm. Khi Khương Lâm nghe thấy Ôn Niệm muốn uống canh gà, thì miệng đầy đáp ứng, trong điện thoại dặn dò Khương Từ, đừng nói bậy bạ gì với Ôn Niệm.
Cúp điện thoại xong, Khương Từ bấm mở cửa sổ trò chuyện với Lộc Hành Tuyết:
"Có khả năng sẽ đến muộn, hay là cô ăn trước đi?"
Khương Từ đặt điện thoại xuống, Ôn Niệm đã thay đổi chiếc đũa, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.
Khương Từ buồn cười nói: "Chị mới là người cần bồi bổ dinh dưỡng, đừng gắp hết cho em."
Ôn Niệm: "Em cũng phải ăn nhiều một chút."
Khương Từ: " Chị có biết bản thân gầy đi rất nhiều hay không? Dì Ninh thật sự rất đau lòng vì chị."
Ôn Niệm: "Vậy em có đau lòng không?"
Khương Từ: "Mọi người đều đau lòng."
Ôn Niệm lại gấp vài miếng thịt bò cho Khương Từ:
" Em thích thì ăn nhiều vào. "
Điện thoại trên bàn sáng lên.
【 Lộc: Không sao, tôi chờ em. 】
Khương Từ nhìn điện thoại di động, Ôn Niệm cũng nhìn qua:
"Có người tìm em?"
Khương Từ: "Không có việc gì, chị ăn cơm đi."
Trong lòng nhớ đến đã hứa ăn cơm cùng Lộc Hành Tuyết, Khương Từ cũng không ăn nhiều lắm. Sau khi ăn xong Ôn Niệm đi rửa mặt, nằm trở lại trên giường, liền nhờ Khương Từ lấy mặt nạ trong vali.
Khương Từ xé bao bì của chiếc mặt nạ và cẩn thận đắp nó cho nàng.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, có chút lạnh, Khương Từ đóng cửa sổ lại, rèm cửa cũng kéo lên.
"Xem TV không?" Khương Từ hỏi Ôn Niệm.
Ôn Niệm: "Nếu không phải rất đau, chị còn tưởng rằng chị đang nghỉ phép."
Khương Từ: "......"
Khương Từ: "Ai bảo chị ngày thường làm việc vất vả như vậy?"
Ôn Niệm: "A Từ, em có muốn thử mặt nạ này không? Làm trắng da, dưỡng ẩm và chống lão hóa, hiệu quả rất tốt."
Khương Từ cười nói, "Mặt nạ ở đâu mà có nhiều tác dụng như vậy."
Ôn Niệm: "Ừm, để cho em thử thì sẽ biết."
Khương Từ:" Vậy em sẽ mang một ít về nhà. "
Ôn Niệm:" Em cũng có thể thử ở đây. "
Khương Từ vòng qua giường ngủ, rồi lại lần nữa ngồi xuống ghế. Tầm mắt nhìn lướt qua chiếc giường hộ lý trong phòng, tấm chăn được xếp ngay ngắn trên đó.
Khương Từ trong lòng thở dài.
Sau một lát, y tá đến kiểm tra phòng. Khương Từ rời khỏi phòng bệnh, một đường đi đến cuối hành lang.
Cửa sổ ở đây chỉ có thể mở ra cỡ một khe nhỏ, bên ngoài gió thổi mạnh hơn, trời vẫn còn mưa nhỏ. Khương Từ cầm điện thoại gọi cho Lộc Hành Tuyết.
Hầu như không có thời gian chờ đợi, cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức.
Đợi lâu như vậy, giọng nói của Lộc Hành Tuyết cũng không có tỏ ra là không vui:
"Khương Từ."
Khương Từ cảm thấy rất có lỗi, châm chước giọng điệu:
"Lộc Hành Tuyết, thật xin lỗi, Ôn Niệm không được tốt lắm. Tối nay tôi không thể ăn cơm cùng với cô. Hại cô đợi lâu như vậy. Lần sau đến lượt tôi sẽ mời cô. "
Lộc Hành Tuyết: "Ôn tổng làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
Lúc này Lộc Hành Tuyết hẳn là đang ở trong nhà hàng, nhưng bối cảnh cuộc gọi không nghe được ồn ào. Khương Từ nghi hoặc chớp mắt một cái, nhưng không nghĩ đến chỗ khác:
"... chị ấy bị sảy thai."
Mặc dù chuyện sảy thai là chuyện riêng tư của Ôn Niệm, cô không nên nói chuyện này với người khác, nhưng Lộc Hành Tuyết là vợ của cô, sinh hoạt ở chung với cô, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, không cần phải giấu diếm nàng.
Lộc Hành Tuyết im lặng một lúc, hỏi Khương Từ câu thứ hai:
"Vậy tối nay em có về không?"
Khương Từ: "Tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện với chị ấy."
Lộc Hành Tuyết lời nói nhỏ nhẹ nói:
"Được, tôi biết rồi. "
Phòng ăn lớn như vậy, đèn đều đã tắt hết, chỉ có chiếc bàn nơi nàng đang ngồi, phía trên ánh sáng nhu hoà sáng lên.
Giữa bàn ăn có hoa tươi, Lộc Hành Tuyết đặt điện thoại di động xuống, đuôi lông mày rũ xuống, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Nàng ngồi nghịch chiếc hộp trang sức hình vuông trong tay, chiếc khóa mở ra "cạch cạch", rồi lại bị nàng đóng lại.
Có một tia sáng kim cương chợt loé qua.
Người quản lý mặc váy chuyên nghiệp bưng khay dừng lại ở bên bàn, bưng bát đĩa từ trong khay xuống:
"Lộc tiểu thư, đã quấy rầy, đây là canh do nhà hàng đặc biệt tặng cho cô."
Có lẽ thấy nàng đã đợi quá lâu, lo lắng cho nàng