Ngày hôm sau, bác sĩ đến cửa và sau khi hiểu rõ tình hình ngày hôm qua, ông ấy đã tiêm lại cho Lộc Hành Tuyết.
Khí sắc của Lộc Hành Tuyết đã cải thiện rất nhiều, không còn ốm yếu nữa, thậm chí còn có đủ sức lực để giải quyết công việc, khi bác sĩ ghim kim tiêm cho nàng, nàng vẫn còn đang nói chuyện với trợ lý Diêu.
Khương Từ mời bác sĩ vào phòng khách uống trà chờ, Lộc Hành Tuyết ở phía sau:
"Khương Từ."
Khương Từ quay đầu lại.
Lộc Hành Tuyết nhìn cô: "Hiện tại không còn sớm, hôm nay em không cần đi làm sao?"
Khương Từ nói: "Hôm nay không có việc gì."
Lộc Hành Tuyết cong môi cười với cô, rồi tiếp tục nghe trợ lý Diêu báo cáo.
Buổi sáng thời gian trôi qua rất nhanh, ghim kim tiêm khó khăn lắm mới kết thúc, dì Trang xách theo đồ ăn đến nấu cơm.
Khương Từ tiễn bác sĩ đi, rồi đi vào bếp chuyển động vài vòng, vẫn là nên lên lầu.
Trong phòng, kính cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn dẫn đến ban công được mở ra,một chiếc ghế bập bênh ở bên cửa sổ, Lộc Hành Tuyết đang nằm trên chiếc ghế bập bênh chơi khối Rubik.
Trên đầu gối nàng tuỳ ý đắp một cái chăn, ống quần trống không, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, chân trần đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, mu bàn chân trắng nõn in hằn mạch máu xanh.
( editor: mọi người có thấy tác giả miêu tả vẻ đẹp của Lộc Hành Tuyết từ đầu đến chân đều rất kỹ không. Đều lấy góc nhìn của Khương Từ mà diễn tả đấy nhé.^^)
Khi làn gió thu đến, chiếc ghế bập bênh đung đưa qua lại nhẹ nhàng.
Lộc Hành Tuyết với tư thế lười biếng cùng thả lỏng.
Khối Rubik với những khối màu hỗn loạn nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng trong tay nàng, Lộc Hành Tuyết híp mắt nhìn ánh mặt trời, và ngay sau đó đem khối Rubik làm rối loạn lên.
Khương Từ bước đến ban công, khi đi ngang qua Lộc Hành Tuyết, hai người im lặng nhìn nhau.
Lộc Hành Tuyết chuyển từ tư thế nằm sang ngồi.
Khương Từ dựa vào lan can trên ban công, nhìn Lộc Hành Tuyết chơi khối Rubik.
Lộc Hành Tuyết dùng ngón tay xoay khối Rubik một cách linh hoạt, ánh sáng lập loè giữa các ngón tay dần thu hút sự chú ý của Khương Từ.
Lộc Hành Tuyết đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út, ngày hôm qua Khương Từ không có nhìn kỹ, đến bây giờ cô mới phát hiện mặt nhẫn hình như là miêu trảo ( móng mèo), trên đó có khảm một ít hồng ngọc tinh xảo, hình dáng tinh tú lại còn rất giản dị.
Lộc Hành Tuyết dừng động tác lại, có thể là chưa đến một phút, và khối Rubik lại lần nữa được hoàn thành.
Khương Từ: ".....Tại sao cô có thể dễ dàng hoàn thành nhanh như vậy?"
Trước đây, cô vật lộn từ chiều đến tối, làm đến đầu óc choáng váng, nhưng mà không có kết quả gì, càng làm càng loạn.
Lộc Hành Tuyết: "Có công thức, cũng không khó."
Khương Từ: "......"
Không khó:)
"Tôi dạy cho em?" Đôi mắt đen của Lộc Hành Tuyết ẩn chứa ý cười.
Khương Từ từ chối nói: "Tôi có thể không nhớ được công thức, vẫn nên là đừng làm."
"Mẹ nghĩ rằng, không phải là con không thể nhớ, mà là lười biếng, con không muốn dành thời gian để ghi nhớ mới là sự thật."
Khương Từ và Lộc Hành Tuyết cùng lúc nhìn về phía phát ra tiếng động, thì thấy Khương Lâm đang đứng cười ở giữa phòng với một chiếc túi đang mang trên vai.
"... Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Khương Từ vội vàng đi đến chỗ bà ấy.
Khương Lâm oán trách nói: "Như thế nào, mẹ không thể đến được à? Tiểu Bạch bị bệnh, mẹ đến xem con bé."
Lúc này Lộc Hành Tuyết cũng từ trên ghế bập nênh đứng lên:
"Làm mẹ lo lắng rồi, hiện tại con đã khá hơn nhiều."
Khương Lâm tiến lên vài bước, nhìn Lộc Hành Tuyết:
"Aizz da, mặt của con nhỏ hơn một vòng rồi!"
Lộc Hành Tuyết: "Vậy con sẽ ăn nhiều hơn một chút, sẽ nhanh chóng trở về như cũ."
Khương Lâm: "Mẹ mang theo một hộp canh gà, bên trong có bỏ thêm một số loại dược liệu. Chờ lát nữa, con có thể uống một bát khi còn nóng để mau khỏi bệnh."
Lộc Hành Tuyết: "Chắc con sẽ uống thêm vài bát nữa."
Khương Lâm mỉm cười, Lộc Hành Tuyết lại nói:
"Sắp đến giờ cơm rồi, mẹ ở lại cùng ăn trưa với bọn con."
Khương Lâm: "Thật không may hôm nay mẹ đã có hẹn với lão sư của Hạo Hạo. Gần đây nó ở trường lại làm ầm ĩ.... nếu không thì thế này, hai ngày nữa thân thể của con khỏe lại. Nếu có thời gian, thì cùng A Từ cùng nhau về nhà, người một nhà chúng ta tụ họp lại, thế nào?"
Khương Từ đang thất thần nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên bị gọi tên, cô nhìn về phía Lộc Hành Tuyết
Lộc Hành Tuyết cũng nhìn cô, nói với Khương Lâm:
"Được, đến lúc đó con sẽ gọi hẹn trước."
Khương Lâm vui vẻ nói: "Một lời đã định."
Khương Lâm ở lại nửa giờ, nhìn thấy thời gian đã đến giờ hẹn với lão sư, Khương Từ đưa bà xuống, ngay khi cửa phòng đóng lại, vẻ mặt ôn hoà của Khương Lâm liền biến mất.
Bà ấy quay lại nhìn cánh cửa phòng của Lộc Hành Tuyết đang đóng chặt, lôi kéo Khương Từ bước nhanh đi về phía trước, đi xuống một tầng, chọn một căn phòng gần nhất để vào, khóa cửa lại, nhìn chằm chằm Khương Từ hỏi:
"Con và Lộc Hành Tuyết đã xảy ra chuyện gì? "
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Khương Từ bị bà ấy hỏi không thể hiểu được: "A?"
Khương Lâm: "Nếu không phải lần này mẹ đến, mẹ còn không biết, hai đứa thật sự chia ngủ phòng riêng?"
"....." Bất luận như thế nào Khương Từ cũng không ngờ đến Khương Lâm sẽ đi vào phòng sờ soạng.
Khương Lâm vô cùng đau lòng: "Chẳng lẽ các con kết hôn mấy năm nay vẫn luôn chia phòng?"
Khương Từ: "...... Không phải."
"Không phải?" Khương Lâm nóng vội mà truy vấn:
"Vậy tại sao hiện tại các con muốn chia phòng?"
Khương Từ nhanh trí nói: " Lộc Hành Tuyết chịu nhiều áp lực công việc, gần đây luôn bị mất ngủ. Bác sĩ nói rằng cô ấy bị suy nhược thần kinh. Ngủ một mình có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của cô ấy."
Khương Lâm: "Thật như vậy sao?"
Khương Từ nói xong chính mình còn không tin được: "Thật, chỉ như vậy thôi."
Khương Lâm vỗ ngực: "Mẹ bị các con làm cho sợ hết cả hồn rồi. Mẹ còn tưởng rằng giữa hai con xảy ra vấn đề gì lớn rồi!... Cho nên hôm nay con ở nhà là chăm sóc cho con bé sao?"
Khương Từ: "À... vâng."
Khương Lâm cũng cảm thấy: "Kết hôn ba năm mà vẫn luôn chia phòng" loại tình huống này khó có thể xảy ra với hai người trẻ tuổi nên không truy vấn nữa, chỉ là không khỏi lẩm bẩm:
"Mẹ cứ nghĩ tại sao con bé lại đột nhiên sốt cao như vậy? Thì ra là thân thể con bé không tốt... "
Khương Từ: "......"
- ---------------------
Khương Từ và Lộc Hành Tuyết cùng nhau ăn cơm trưa, cảm giác muốn ăn uống của Lộc Hành Tuyết vẫn chưa hồi phục, vẫn như cũ không ăn nhiều lắm. Đã hứa với Khương Lâm sẽ uống canh gà, quả nhiên nàng liền uống đến hai bát.
Khi uống đến bát thứ hai, nàng nhịn không được cảm thán:
"Món canh gà mẹ nấu ngon quá".
Món canh gà do Khương Lâm nấu rất ngon không có dầu mỡ, bằng không đã nhiều năm như vậy mà Ôn Niệm vẫn còn nhớ. Khương Từ không có ý kiến gì về kết luận này, nhưng Lộc Hành Tuyết xưng hô "Mẹ " vô cùng tự nhiên, khiến cho cô có chút ngạc nhiên.
Cô nhìn Lộc Hành Tuyết liếc mắt một cái: "Một hộp này đều là của cô, chậm rãi mà uống."
Lộc Hành Tuyết buông cái thìa xuống, mím môi thân thể đi về phía trước:
"... Khương Từ, giúp tôi được không?"
Khương Từ: "Hửm?"
Lộc Hành Tuyết: "Giúp tôi chụp ảnh."
Khương Từ không phản ứng lại: "Chụp ảnh?"
Lộc Hành Tuyết: "Chụp ảnh tôi cùng với canh gà ở gần nhau, tôi muốn gửi nó cho mẹ xem."
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết không mang theo điện thoại di động, Khương Từ cầm lấy máy của mìn, bật chế độ camera, nhắm ngay vào Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết khoác lên một chiếc khăn choàng màu xanh lá cây đậm lên bộ quần áo ở nhà thường ngày của nàng, phần lớn mái tóc đen của nàng được quấn trong chiếc khăn choàng, một vài sợi tóc rời rạc buông xuống rơi vào khuôn mặt nàng, trông rất dịu dàng, lười biếng lại quyến rũ..
"Tôi làm như vậy được không?" Lộc Hành Tuyết hỏi về phía máy quay.
"Ừm." Khương Từ chụp ảnh rồi lật màn hình cho nàng xem.
Lộc Hành Tuyết mỉm cười nói: "Nhớ gửi cho tôi."
Khương Từ ngay lập tức gửi cho nàng bức ảnh này.
Lộc Hành Tuyết: "Chờ lát nữa sau khi cơm nước xong, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi."
Bên ngoài mùa thu mát mẻ, ánh nắng vừa phải, rất thích hợp để đi dạo hít thở không khí. Khương Từ lại cầm đũa lên, gật đầu: "Được."
Sau khi cơm nước xong, các nàng thay trang phục ra ngoài, cùng nhau ra cửa.
Lộc Hành Tuyết vẫn còn đang bệnh thân thể mệt mỏi, nên bước đi rất chậm. Khương Từ phối hợp với nàng, hai người ở trong tiểu khu hòa nhịp chậm rãi dạo bước.
Đi không bao xa liền gặp Đồng Đồng cùng mẹ con bé đang đạp xe phía trước
Đồng Đồng đạp xe đến mồ hôi nhễ nhại, mẹ của con bé nhìn thấy khí sắc của Lộc Hành Tuyết không được tốt nên dừng lại hỏi nàng khó chịu ở đâu, có nặng lắm không, cảm ơn nàng lần trước đã giúp đỡ, nếu không thì không mua được túi màu phiên bản giới hạn.
Những người lớn đứng một chỗ cùng nhau trò chuyện, nhưng Đồng Đồng lại không chịu ngồi yên, nên đã đạp xe chạy về phía trước một đoạn. Khương Từ nhìn con bé đạp xe quanh co, sợ rằng sẽ bị ngã, vì vậy đã đi theo.
Đồng Đồng đang đạp xe, nắm chặt phanh xe đáp xuống bằng cả hai chân, cúi người nhặt bông hoa rơi dưới bụi hoa hồng bên đường.
Đó là một nụ hoa hồng, không biết ai đã làm rơi nó xuống. Đồng Dồng đem nó đặt ở trong lòng bàn tay nhìn nhìn, đột nhiên chọc cuống hoa ngắn ngủn vào bím tóc, quay đầu hỏi Khương Từ:
"Dì ơi, nhìn con có đẹp không?"
Cô gái nhỏ nhắn hồng phấn dịu dàng, nở nụ cười còn ngọt hơn hoa, Khương Từ nói:
"Đẹp lắm."
Sau khi được dì xinh đẹp khen, Đồng Đồng có chút thẹn thùng, che miệng cười không ngừng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con bé, Khương Từ quay đầu lại, Lộc Hành Tuyết vẫn còn đang nói chuyện phiếm với mẹ của Đồng Đồng.
Khương Từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng:
"Đồng Đồng, dì hỏi con một vấn đề được không?"
Đồng đồng: "Được ạ."
Khương Từ: "Lần trước dì Lộc chỉ con cách để biến táo chua trở thành táo ngọt, đó là cách gì vậy?"
"Ôi cái đó! Phương pháp đó siêu hữu dụng!" Đồng Đồng nhớ tới chuyện này, cả người đều hưng phấn, giọng nói cũng rất lớn, khiến cho Lộc Hành Tuyết cùng mẹ của con bé nhìn sang đây.
Khương Từ: "......"
Khương Từ chớp mắt với Đồng Đồng: "Nói nhỏ chia sẻ với dì được không?"
Đồng Đồng co rụt bả vai lại: "Vậy con sẽ nói nhỏ cho dì biết."
Con bé ghé vào tai Khương Từ: " Dì Lộc nói, nếu sợ chua thì liền đi tìm người mà mình thích nhất, để người đó đút cho mình ăn. Mẹ con cắt táo hình hạt lựu, còn đút cho con ăn, con rất hạnh phúc, táo cũng không chua nữa, ngọt đến nổi da gà! "
Khương Từ: "......"
Đồng Đồng ngốc, đó là bởi vì táo đã ngọt sẵn, nên Lộc Hành Tuyết mới có thể nghĩ ra cách kỳ quặc như vậy để lừa trẻ con.
Nhưng sau khi suy nghĩ về điều đó, trước khi cho Đồng Đồng biết phương pháp này, Lộc Hành Tuyết đã ở nhà của giáo sư Hình đã đút cho cô ăn một miếng táo.
Khương Từ: "............"
Này cũng quá trùng hợp:)
Lộc Hành Tuyết cùng mẹ của Đồng Đồng bước tới, mẹ của Đồng Đồng vẫy tay với Đồng Đồng:
"Đã đến lúc nên trở về ngủ trưa rồi, mau nói tạm biệt với các dì."
Đồng Đồng mỉm cười với Khương Từ, nói "tạm biệt", sau đó chân đạp xe nhanh như chớp đi về phía trước.
Khương Từ đứng thẳng dậy và tiếp tục đi dạo cùng với Lộc Hành Tuyết ở tiểu khu.
Cô vẫn đang suy nghĩ về việc đút táo ăn, dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn Lộc Hành Tuyết.
Dưới ánh mặt trời, Lộc Hành Tuyết hơi hơi híp mắt, khuôn mặt tái nhợt nhuốm một màu hồng nhạt bởi vì đi bộ nãy giờ, trông rất sinh động.
Khương Từ