Lộc Hành Tuyết cầm cốc nước, không nhanh không chậm lên lầu, không có gõ cửa, trực tiếp đi vào phòng Khương Từ.
Ánh sáng trong phòng đặc biệt mờ đi, Khương Từ yên tĩnh ghé đầu vào mép giường. Lộc Hành Tuyết lặng lẽ đi qua, đặt cốc nước ở tủ đầu giường, cúi xuống thu dọn đôi giày Khương Từ đá đến ngã trái ngã phải.
Đôi mắt của Khương Từ vẫn còn mở to, cảm giác say rượu chưa phai, vết đỏ trên má lan xuống cổ, rồi tiến vào cổ áo mới không nhìn thấy.
"Không phải nói khát, muốn uống nước sao?" Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên giường, nhìn thấy trên môi Khương Từ có chút tóc rơi xuống, nàng nhấc tay vén ra sau lỗ tai.
Lộc Hành Tuyết nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Khương Từ trong vài giây, sau đó nói:
"Khương Từ, dậy uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Khương Từ âm thanh thở dài: "Em đổ mồ hôi."
Cô bắt lấy tay, bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy chiếc gối.
Lộc Hành Tuyết: "......"
Khương Từ uống nước xong, trong phòng ấm áp trở lại, áo khoác vẫn còn mặc trên người. Lộc Hành Tuyết cũng không cần nghĩ ngợi mà cởi quần áo cho cô, lúc đầu Khương Từ rất hợp tác, nhưng chỉ mới cởi một ống tay áo ra, khi Lộc Hành Tuyết kéo bên kia, cô giãy giụa nói:
"Chị, chị làm gì vậy?"
Lộc Hành Tuyết bật cười: "Không thấy nóng sao?"
Khương Từ: "Ân ~"
Lộc Hành Tuyết: " Đem áo khoác cởi ra nha."
"... Được." Khương Từ hất rớt ống tay áo xuống, nhân lúc Lộc Hành Tuyết đang thu dọn áo khoác cho cô, chân trần hướng xuống giường chạy.
Lộc Hành Tuyết kịp thời đem cô kéo trở về, cười hỏi: "Đi đâu?"
Khương Từ: "Đi tắm!"
Lộc Hành Tuyết: "Đêm nay không tắm."
Khương Từ: "Tại sao? Mỗi ngày đều phải tắm!"
Khi cô đặt câu hỏi, bộ dáng tràn đầy nghi hoặc, Lộc Hành Tuyết nhịn không được xoa xoa đầu cô dỗ dành:
"Em uống quá nhiều, để an toàn, khi tỉnh lại rồi hẳn tắm rửa."
Khương Từ: "Em uống quá nhiều sao?"
Lộc Hành Tuyết cười: "Uống hơi nhiều một chút."
Cằm Khương Từ khẽ nâng: "Vậy thì thay quần áo, thay quần áo, có thể không?"
"...... Có thể." Lộc Hành Tuyết không ngờ rằng khi Khương Từ say rượu sẽ kì kèo như vậy.
Nhận được đáp án khẳng định, Khương Từ lập tức cởi áo len trên người, một phần eo trắng nõn của cô lộ ra, Lộc Hành Tuyết liền đè tay cô lại, Khương Từ chớp chớp mắt hỏi.
"Làm sao vậy..."
Giọng nói thanh tú mềm mại, khác hẳn với vẻ thanh lãnh thường ngày.
Lộc Hành Tuyết chậm rãi nói: "Chuẩn bị xong đồ ngủ, rồi đi vào phòng tắm để thay."
Khương Từ ngoan ngoãn ôm đồ ngủ tiến vào phòng tắm, Lộc Hành Tuyết đứng ở ngoài cửa dặn dò với cô:
"Cẩn thận một chút, em cứ từ từ thay."
"Em biết rồi!" Khương Từ đáp nàng.
Lộc Hành Tuyết không yên tâm, nói chuyện với cô:
"Em có cảm thấy khó chịu không? Bây giờ em có chóng mặt không? Nếu em muốn nôn thì nói với tôi."
Không có trả lời, Lộc Hành Tuyết: "Khương Từ?"
Khương Từ tức giận: " Đừng quấy rầy em thay quần áo!"
"......" Lộc Hành Tuyết càng nghĩ càng buồn cười, trực tiếp cười ra tiếng.
Hai phút sau, Lộc Hành Tuyết gõ gõ cửa: "Khương Từ, em thay xong chưa?"
Khương Từ không hé răng.
Lộc Hành Tuyết đợi thêm nửa phút, lại lần nữa gõ cửa:
"Nếu em không trả lời, thì tôi sẽ đi vào đấy?"
Phía sau cửa vẫn yên lặng như cũ.
Sẽ không ngủ quên ở trong đó chứ? Lộc Hành Tuyết nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
Quần áo thay xong đã được cho vào giỏ quần áo dơ, Khương Từ đang mặc bộ đồ ngủ mỏng in hình trái tim nhỏ màu đỏ, ôm đầu gối ngồi xổm dưới vòi hoa sen, trên đầu đang đeo sừng nai phát sáng.
Lộc Hành Tuyết đi vào: "Khương Từ?"
Khương Từ ngẩng đầu: "Suỵt........ em là mèo!"
Gương mặt sáng như hoa đào, lời nói ra rất ngây ngô, làm cho người ta không biết nên khóc hay là nên cười.
Lộc Hành Tuyết: "........"
Lộc Hành Tuyết đến gần cô, chỉ vào chiếc cài tóc trên đầu cô, cố ý trêu chọc cô:
"Tại sao con mèo lại mang sừng nai?"
"Hả?" Khương Từ sờ sờ đầu, ngọt ngào nói: "Đây là nai con của em."
Lộc Hành Tuyết: "......"
Lộc Hành Tuyết nâng căm Khương Từ lên: "Khương Từ."
Khương Từ cố gắng mở to mắt: "A."
Lộc Hành Tuyết thấp giọng nói: "Khi tỉnh lại em sẽ nhớ được bao nhiêu?"
...........
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, người trên giường đang cọ cọ gối đầu, mê man nhìn xung quanh một vòng, rồi lười biếng nhắm mắt lại.
"Em không uống nhiều", "Đỡ em", "Tại sao chị lại thơm như vậy?"... Hồi ức lướt qua như thủy triều, Khương Từ mở mắt ra và hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô, cô tối hôm qua đã làm cái gì rồi?
Nhớ mang máng Lộc Hành Tuyết đã đưa cô vào trong xe, chuyện gì đã xảy ra sau khi lên xe?
Khương Từ vắt óc suy nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Từ xấu hổ đến giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Khương Từ đã dành khoảng mười phút cho việc ngồi lên gối.
Phía dưới gối có thứ gì đó cộm cộm, Khương Từ xốc gối lên, một chiếc bông tai kim cương hình vòng cung hiện ra trước mắt.
—— Lộc Hành Tuyết.
Khương Từ cúi đầu xuống, mới phát hiện ra trên người đang mặc áo ngủ.
"............"
Thời gian đã quá giữa trưa, Khương Từ mới chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dì Trang nấu cháo, Khương Từ uống một bát, đang định đi ra ngoài làm việc thì gặp trợ lý Diêu lên tiếng gọi.
"Phu nhân." Trợ lý Diêu ngữ điệu nhẹ nhàng: "Chào buổi trưa."
Khương Từ: "Chào buổi trưa, trợ lý Diêu ăn cơm trưa chưa?"
Trợ lý Diêu: "Đã ăn rồi, cám ơn phu nhân. Sáng nay Lộc tổng dậy muộn, vội ra khỏi nhà thì làm rơi đồ, nên bảo tôi đến lấy. Phu nhân muốn ra khỏi nhà sao?"
Dậy...dậy muộn.
Khương Từ vi diệu mà cười cười: "Đúng vậy, tôi có việc."
Trợ lý Diêu: "Vậy thì tôi lên trước.....à đúng rồi, phu phân."
Khương Từ: "Sao?"
Trợ lý Diêu nhìn mười ngón tay trống rỗng của Khương Từ, không nhịn được tò mò:
"Phu nhân không thích chiếc nhẫn hình miêu trảo ( móng vuốt mèo) mà Lộc tổng thiết kế cho phu nhân sao? Hình như tôi chưa thấy phu nhân đeo qua."
Khương Từ: "......?"
Trợ lý Diêu: "Từ thiết kế cho đến gia công, từ cắt đá quý cho đến được khảm vào, đều là do Lộc tổng tự mình đến, tốn rất nhiều tâm tư."
........
Kim giây trên mặt đồng hồ cần cù chăm chỉ lướt đi, Khương Từ đang cho cá ăn, dựng lỗi tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài. Thời gian đã gần 9 giờ tối, Lộc Hành Tuyết vẫn chưa về.
Lúc chạng vạng Hoắc Trăn Trăn có hẹn Khương Từ ra ngoài uống rượu, Khương Từ không đi, ở nhà cho đến bây giờ.
Khương Từ đếm cá trong bể cá,