Cuối tháng 12, cuối cùng Ninh Thư Duyệt vẫn không đi nước S. Đầu tiên là Ôn Niệm ly hôn, sau đó lại bị trộm vào nhà, cho dù Khương Lâm có thuyết phục thế nào, bà cũng phải ở nhà để trông chừng con gái.
Còn Khương Lâm cùng với Đồng Quân Hạo, từ thành phố G đến nước S, đi cùng với người do Lộc Hành Tuyết sắp xếp, nếu không phải Đồng Quân Hạo còn kì thi cuối kỳ thì Khương Lâm cũng sẽ không chịu trở về sớm.
Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên quay lại, bà đã đã bị đứt tay khi đang nấu ăn. Bà gọi điện cho Khương Từ, bảo Khương Từ khi nào có rảnh đến lấy quà lưu niệm.
Lúc chạng vạng Khương Từ kết thúc công việc, đi một chuyến đến đường Tùng Linh.
Trên bàn ăn dì Ngô đang chăm sóc cho Đồng Quân Hạo ăn cơm chiều, trong phòng khách vắng vẻ. Khương Từ chào hỏi họ rồi đi lên lầu bước vào phòng ngủ của Khương Lâm.
Khương Lâm nửa nằm trên giường không có ngủ, vừa nghe nhạc vừa mở TV.
"Sao mẹ bất cẩn như vậy?" Khương Từ di chuyển chiếc ghế bằng gỗ đỏ, ngồi xuống bên giường.
"Giật cả mình." Khương Lâm chống khuỷu tay hướng lên trên:
"Đợi lát nữa con liên lạc với Ôn Niệm, xem khi nào tiện thì đưa cho con bé một phần. Dì Ninh của con dạo này không được khỏe, bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho con, bảo con đừng đến Ngự Thuỷ Nam Uyển. "
Khương Từ kéo bàn tay bị thương được quấn băng gạc của Khương Lâm để kiểm tra:
"Đã biết. Tay mẹ thế nào?"
Khương Lâm cao hứng lên: "Không sao đâu, đã khâu hai mũi, thay thuốc đúng giờ là được. Vốn đang định tự mình xuống bếp, rồi gọi con và Lộc Hành Tuyết đến đây ăn cơm. Con nói với con bé, không quá hai ngày nữa, đợi mẹ khoẻ lại."
Khương Từ: "Mẹ khách khí với bọn con làm gì, mẹ cứ an tâm mà dưỡng tay đi."
Khương Lâm chỉ chỉ cô: "Tình cảm có nhận thì phải có cho đi, người thân cũng không ngoại lệ. Lần này mẹ cùng Hạo Hạo ra ngoài chơi một chuyến, được thư giãn cùng thoải mái rất nhiều, còn không phải là do phúc phần của Lộc Hành Tuyết sao? Làm người phải nói đến tình nghĩa."
Khương Từ gật gật đầu: "Đã biết."
Khương Lâm: "Hừm, mẹ biết con không có coi trọng lời mẹ nói..........con ăn cơm chiều chưa?"
Khương Từ: "Vẫn chưa."
Khương Lâm xốc lên chăn: "Đi thôi, cũng không có chờ ai, chúng ta cùng nhau ăn."
Khương Từ: "Hôm nay ba không về ăn cơm sao?"
Khương Lâm cúi đầu mang dép lê: "Không có về, nói là có xã giao, không thể phân thân."
Khương Từ cùng Khương Lâm ăn cơm chiều, Khương Lâm liền uống một bát cháo nhỏ. Cuối cùng, Khương Lâm dẫn Khương Từ đi xem những món quà mà bà đã chuẩn bị. Rất nhiều đồ vật linh tinh vụn vặt được chia thành hai phần, một phần nhỏ hơn được đưa cho Khương Từ, phần còn lại đưa cho Ninh Thư Duyệt.
Trên đường về nhà, Khương Từ liên lạc với Ôn Niệm, Ôn Niệm hỏi cô:
"Buổi chiều ngày mai em có công việc gì không?"
Khương Từ: "Có thể bớt chút thời gian."
Ôn Niệm: "Vậy thì đến lúc đó gửi địa chỉ qua cho chị, chúng ta sẽ uống một bữa trà chiều đơn giản."
Công ty của Lộc Hành Tuyết cuối năm cũng rất bận rộn, về đến nhà thời gian cũng không còn sớm. Nhìn thấy cửa phòng của Khương Từ đang mở, nàng gõ vài cái rồi quen thuộc bước vào:
"Tay mẹ bị thương?"
Khương Từ từ trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lên, cũng không ngạc nhiên khi Khương Lâm nói chuyện này với Lộc Hành Tuyết:
"Tôi đã đến gặp bà ấy, miệng vết thương đã được băng bó, nói rằng đã khâu hai mũi."
Lộc Hành Tuyết nhíu mày: "Hẳn là rất đau."
"Ừm, cả người không có tinh thần, cũng không có ăn uống gì." Khương Từ lấy ra món quà lưu niệm mà cô đã mang từ chỗ Khương Lâm đưa cho Lộc Hành Tuyết:
"Bà ấy đã mang nó về từ nước S. Cô nhìn xem có cảm thấy hứng thú với thứ gì không."
Lộc Hành Tuyết mở miệng túi ra, nhìn nhìn rồi lấy ra một hộp sô cô la:
"Cái này ăn rất ngon."
Khương Từ nhìn nàng đang mở hộp ra: "Thật không?"
"Ừm." Lộc Hành Tuyết lấy từ bên trong ra một viên, dùng ngón tay thon dài bóc lớp vỏ ra:
"Nếm thử xem."
Nàng đưa sô cô la đưa đến bên miệng Khương Từ.
Khương Từ: "......"
Khương Từ sắc mặt không đổi, mở miệng ra.
Lộc Hành Tuyết: "Thế nào?"
Vị ngọt của sô cô la tràn ngập trong miệng, Khương Từ bình tĩnh nói:
"Cũng không tệ lắm."
Lộc Hành Tuyết lại bóc một viên khác, đưa vào trong miệng của mình, đôi mắt đen đang cười nhìn quét qua vành tai đỏ ửng của Khương Từ.
......
Chiều ngày hôm sau, Khương Từ xách theo một chiếc túi lớn xuất hiện ở quán cà phê đã ước định trước với Ôn Niệm.
"... Cũng quá khoa trương, tại sao dì Khương lại mang cho bọn chị nhiều như vậy?" Ôn Niệm kinh ngạc cầm lấy cái túi, đặt vào chỗ trống bên cạnh.
"Mẹ của chị bị cảm?" Khương Từ ngồi đối diện hỏi nàng.
Ôn Niệm: "Mấy ngày trước phát sốt liên miên, cũng không nói cho chị biết. Hôm qua chị đưa bà ấy đến bệnh viện, tối hôm qua cũng bắt đầu giảm sốt."
Người phục vụ bưng hai món tráng miệng đến bàn, Khương Từ nói với Ôn Niệm:
"Dì ấy sợ chị lo lắng nên không nói cho chị biết, chị cũng bận đủ rồi." . Đam Mỹ Hài
"Bà ấy như thế này, chị mới càng lo lắng." Ôn Niệm nói cảm ơn với người phục vụ, ra hiệu cho Khương Từ nhấc nĩa:
"Trợ lý Chu nói món tráng miệng ở đây rất nổi tiếng. Đôi khi đến đây cũng không nhất định mua được "
"Thu hút khách như vậy sao?" Khương Từ cảm thấy logo nhãn hiệu trên bộ đồ ăn có chút quen mắt, khi nếm thử mùi vị cô mới nhớ ra nhãn hiệu bánh này là do Lộc Hành Tuyết mang đến khi cô làm việc tại nhạc viện Ngôi Sao vào mùa thu.
"Của em ăn ngon không?" Ôn Niệm hỏi Khương Từ.
Khương Từ: "Ăn rất ngon."
"Của chị cũng rất ngon." Ôn Niệm dùng nĩa câu ra một miếng lớn, duỗi cánh tay đưa đến cho Khương Từ:
"Nào, mở miệng ra, thử xem cái này của chị."
......
"... Theo điều tra lúc trước của mình, mối quan hệ của họ đã từng rất thân mật. Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Lộc phu nhân của chúng ta đã từng thích vị tiểu Ôn tổng này.... Nếu không phải cùng cậu có hiệp ước hôn nhân, có lẽ bây giờ họ sẽ là cục diện gì rồi. Đúng rồi, Ôn Niệm vừa mới ly hôn sao? "
Vạn Văn đang muốn xuống xe để lấy chiếc bánh đã đặt trước thì liền thấy Khương Từ mở cửa quán cà phê bước vào. Sau khi thấy rõ đối tượng hẹn hò là Ôn Niệm, nàng mới nói với Lộc Hành Tuyết những lời này.
Nàng là người trong cuộc, hiệp ước hôn nhân kia là do chính nàng soạn thảo, nàng cùng Lộc Hành Tuyết lại thân nhau đến vậy, nên nói chuyện rất trực tiếp, còn mang theo vài phần tâm trạng xem kịch vui.
Lộc Hành Tuyết không nói lời nào, Vạn Văn vuốt mũi đi lấy bánh kem, Lộc Hành Tuyết bước xuống xe theo nàng, vẻ mặt không mặn không nhạt.
——cho đến khi nhìn thấy Ôn Niệm chủ động đút cho Khương Từ.
"..... Nhiều như vậy, chị đào hết cái đĩa của mình rồi." Khương Từ không hướng lên nhận, hỏi Ôn Niệm:
"Màu đen bên trong là sô cô la?"
Ôn Niệm lắc tay: "Nhanh lên.......Là làm bằng hạt vừng đen."
Khương Từ: "Ồ, em ——"
"Hai người đang uống trà chiều?"
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Khương Từ quay mặt lại liền nhìn thấy Lộc Hành Tuyết. Đôi mắt cô sáng lên, đang muốn đứng dậy, Lộc Hành Tuyết đã ấn vào vai cô, ý bảo cô ngồi yên.
Ôn Niệm thu nĩa lại, nụ cười không thay đổi:
"Lộc tổng cũng vây? Có muốn ngồi