"...... Buổi sáng các bạn nhỏ cùng nhau cắt giấy thủ công. Sau khi kết thúc, Lâm Uy đem cất chiếc kéo nhỏ vào trong túi, cũng trách chúng tôi không kịp thời kiểm tra.... Sau đó trong lúc ngủ trưa,... Tôi hỏi Lâm Uy tại sao lại cắt tóc của bạn Lộc Kiến Du, con bé nói thấy tóc của Lộc Kiến Du quá đáng yêu, con bé cũng không biết như thế nào liền nhịn không được, bỗng nhiên liền cắt...... Thật sự rất xin lỗi, mẹ của Lộc Kiến Du, đây là sơ suất của chúng tôi. "
Bên ngoài lớp học, Tiểu Dương lão sư nói lời xin lỗi, mẹ của Lâm Uy ở bên cạnh, mặt cũng đầy xấu hổ, nhỏ giọng nói:
"Thật xin lỗi, Lâm Uy quá nghịch ngợm. Khi tôi nghe Tiểu Dương lão sư nói như vậy, tim đều nhảy lên cổ họng, nghĩ đến là cảm thấy sợ, nếu như cắt trên da thì làm sao bây giờ a! "
Khương Từ nhìn về phía Tiểu Khương Đường cùng với Lâm Uy đặc biệt bị lưu riêng trong phòng học, hai bé con đang ngồi trên bàn học nhỏ vẽ tranh, Tiểu Khương Đường nhìn về phía giấy vẽ của Lâm Uy, không biết đang nói cái gì, hai đứa đều cười rộ lên, hi hi ha ha.
—— Mái tóc dài đen nhánh của Tiểu Khương Đường được Lộc Hành Tuyết bảo dưỡng tỉ mỉ, nửa bên trái bị Lâm Uy cắt thành kiểu chó gặm, không thể buộc lại được, hai bên chỉ có thể lung tung rối loạn mà xả xuống. Nhưng bọn trẻ không thù dai, ngay sau khi khóc nháo xong, lập tức liền làm hoà.
Khương Từ sốt ruột thu lại tầm mắt, tỏ thái độ bình tĩnh với Tiểu Dương lão sư cùng với mẹ của Lâm Uy:
"Không sao cả, tóc cắt đi rồi sẽ mọc lại, không bị thương là tốt rồi."
Tiểu Dương lão sư: "Không được, chúng tôi sau này nhất định sẽ chú ý hơn. Thành thật mà nói, hôm nay mấy lão sư chúng tôi đều bị doạ sợ đến mức quá sức."
Tiểu Dương lão sư hướng vào phòng học vẫy tay:" Lộc Kiến Du, Lâm Uy, cùng mẹ về nhà. "
Tiểu Khương Đường buông bút vẽ xuống, dọn dẹp bàn học sạch sẽ, cõng theo chiếc cặp nai con, tung tăng nhảy nhót đến cửa phòng học. Khương Từ yêu thương mà sờ sờ đầu bé con, chưa kịp nói chuyện, bé con đột nhiên mếu miệng, ôm lấy chân Khương Từ nức nở nói:" Mommy, tóc của con, tóc..."
Như là vừa mới nhớ đến chuyện tóc của mình đã bị cắt.
Mẹ của Lâm Uy và Tiểu Dương lão sư càng thêm xấu hổ, Lâm Uy nhìn cái này đến cái kia, sợ lại bị phê bình, bất an mà vặn vẹo ngón tay.
"Tiểu Khương Đường ngoan, không khóc." Khương Từ bế Tiểu Khương Đường lên:
"Chúng ta vẫy tay hẹn ngày mai gặp lại với Tiểu Dương lão sư, dì Lâm và Lâm Uy, được không?"
Tiểu Khương Đường vẫy tay có lệ, thương tâm chui vào trong lòng ngực của Khương Từ: "Tóc, tóc..."
"Không sao, không sao." Khương Từ gật đầu với Tiểu Dương lão sư và những người khác, dỗ dành Tiểu Khương Đường rời đi.
Trên xe đã chuẩn bị sẵn trái cây cho Tiếu Khương Đường, bé con ngồi an toàn ở ghế sau, ôm hộp trái cây, nước mắt lưng tròng mà mở miệng ăn.
Khương Từ một bên lái xe, một bên quan sát bé con từ kính chiếu hậu: "Tiểu Khương Đường, chúng ta cắt tóc ngắn đi, được không?"
Tâm trạng vừa mới bình tĩnh của Tiểu Khương Từ lại bị sụp đổ, trái cây trong miệng cũng không ngọt, nước mắt bắt đầu rơi xuống: "Không cắt, không cắt,... ô ô ô ô, tóc của con."
Khương Từ nói: "...... Được rồi, tạm thời không cắt."
Không lâu sau khi hai mẹ con về đến nhà, Lộc Hành Tuyết cũng đã trở về, đã sửng sốt khi nhìn thấy Tiểu Khương Đường.
Dì Trang đang bày từng món đã nấu lên bàn, Tiểu Khương Đường đói bụng, kẹp quầng thâm mắt đi theo, chạy ra phía sau dì Trang, lúc này sự chú ý đã bị thức ăn thu hút, đã quên mất mái tóc của mình.
Khương Từ kéo Lộc Hành Tuyết sang một bên, thì thầm với nàng toàn bộ câu chuyện:
"Con bé không muốn cắt tóc ngắn, nhưng cái kiểu này... cũng khó coi quá!?"
"Nói con gái của chính mình khó coi." Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng véo cằm của Khương Từ: "Tôi sẽ nghĩ cách."
Sức ăn của Tiểu Khương Đường đối với bữa tối hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Thay vào đó là Khương Từ, khi nhìn thấy tóc của bé con, cô đau lòng đến mức khi cả nhà ba người chuẩn bị đi dạo sau bữa ăn, cũng không có tâm tình để tham gia.
Lộc Hành Tuyết đưa Tiểu Khương Đường đi ra ngoài. Khương Từ ôm quầng thâm mắt vặn vặn khối Rubik, Hoắc Trăn Trăn gọi cho cô phàn nàn về mẹ của Tiểu Á:
"Vì chuyện kết hôn, mình đã nói Tiểu Á biết bao nhiêu lần rồi, còn phàn nàn rằng cậu ấy làm chậm trễ mình, yêu đương lâu như vậy vẫn luôn không kết hôn thì chính là tra. "
Khương Từ:" Mình hiểu được, mẹ của Tiểu Á đối với cậu vẫn luôn là miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng không nói, trong lòng thích cậu rất nhiều. "
Hoắc Trăn Trăn thở dài:" Mình cũng đã bị bà ấy lăn lộn thành hội chứng Stockholm rồi. "
Khương Từ:" Nhưng cho dù cậu cùng Tiểu Á kết hôn hay không kết hôn. Chuyện này cũng không phụ thuộc vào việc của Tiểu Á. Tiểu Á đến cầu hôn biết bao nhiêu lần, là cậu không đồng ý. "
Hoắc Trăn Trăn: "Nếu Tiểu Á là một đối tượng hoàn hảo như Lộc tổng của chúng ta, mình nào cần phải suy xét, đã sớm gả cho rồi có phải không? Đàn ông luôn có những tật xấu như vậy, không cẩn thận như phụ nữ, cậu với Lộc tổng càng ân ái, mình nghĩ mình càng thêm chán ghét Tiểu Á. "
Khương Từ: "......"
Khương Từ cả kinh nói: "Tâm lý của cậu có chút vặn vẹo rồi phải không?"
Hoắc Trăn Trăn cười ha ha: " Cậu không biết chính cậu có nhiều hạnh phúc đến mức nào sao? Bây giờ ở nơi nào có thể tìm được một người hoàn mỹ như Lộc tổng đây?"
Hai người nói đông xả tây, nấu cháo điện thoại rất lâu, lúc này điện thoại vừa nóng, vừa pin yếu, chưa đã thèm thì kết thúc cuộc gọi. Khương Từ tuỳ tay kiểm tra hành trình công tác của mình.
"Mommy—" Âm thanh tiếng bước chân của Tiểu Khương Đường từ xa truyền đến gần, bé con giống như một viên đạn nhỏ bọc đường, "Phanh" một tiếng đâm tiến vào trong lòng ngực của Khương Từ: "Mommy nhìn con, có xinh đẹp hay không?"
Khương Từ trừng lớn đôi mắt, mái tóc của