Cơn mưa rào đã tạnh, ngày hôm sau ánh mặt trời vẫn chói chang tươi đẹp như thường lệ.
Sau khi cắm tai nghe cả đêm để nghe nhạc, Khương Từ thật sự ngủ không yên giấc, dậy sớm mua một ly cà phê, trên đường đến cửa hàng băng đĩa thì nhận được điện thoại của Hoắc Trăn Trăn.
" A Từ, cậu dậy rồi à?" Giọng nói của Hoắc Trăn Trăn như ẩn chứa hàng trăm cái bát quái muốn chia sẻ.
Khương Từ đáp nàng: "Có việc phải làm, đã ở trên đường."
"Vậy là tốt rồi, mình sợ cậu chưa dậy, quấy rầy đến cậu nghỉ ngơi." Hoắc Trăn Trăn thay đổi giọng:
"Đoán xem sáng sớm hôm nay ai gọi đến tìm mình?"
Khương Từ: "Ai?"
Hoắc Trăn Trăn: "Cố Hiểu Duy! Ha ha ha ha ha, cậu biết hắn nói cái gì không?"
Khương Từ: "......" Đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Trăn Trăn đột nhiên vui vẻ hả hê như vậy.
Hoắc Trăn Trăn cũng không bán tính bán nghi nữa: "Không phải hắn muốn cùng đồng nghiệp của hắn kết hôn sao? Ngày hôm qua tết Trung Thu, cả nhà bọn họ muốn đi gặp mặt gia trưởng nhà gái, vốn đã tính toán định ngày rồi. Lúc trước đồng nghiệp của hắn nói rằng ba cô ta là lão sư, mẹ là bác sĩ........khụ, cái gì ta! Ba cô ta đúng là công tác ở trường học, nhưng là là bảo vệ cửa, còn mẹ cô ta ở bệnh viện, cũng chỉ là hộ công.........Cố Hiểu Duy mẹ nó, trời chưa sáng liền gọi điện thoại cho mình."
Sự biến chuyển thật là làm người ta không biết nên khóc hay cười, Khương Từ hỏi Hoắc Trăn Trăn: "Chuyện hắn cùng đồng nghiệp của hắn muốn làm gì, tại sao lại gọi điện cho cậu?"
Hoắc Trăn Trăn: "Hắn trách cứ mình lúc trước chia tay quá dứt khoát, nếu mình thật sự yêu hắn, nên lì lợm la liếm không buông tay, để hắn mới có thể tàn nhẫn với cô ta, sẽ không đi đến bước bàn chuyện cưới xin với cô ta. "
"......" Khương Từ nghe thế là đủ rồi: "Hắn não tàn."
"Hắn não tàn." Hoắc Trăn Trăn tán thành sự đánh giá của Khương Từ, vừa cười vừa nói:
" Bất quá mình cũng đã nói ' Các người là chân ái mà, tại sao tôi phải nhẫn tâm bổng đánh uyên ương '."
Khương Từ nghe xong cũng nhịn không được cười.
Hoắc Trăn Trăn: "A Từ, cậu biết mình đấy, tuy rằng trông mình vô tâm không phổi, nhưng Cố Hiểu Duy làm ra chuyện này, thiệt tình đã tổn thương mình. Nhưng cuộc gọi sáng nay khiến mình hoàn toàn hiểu rằng hắn ta là một tên khốn nạn! Mình ở bên cạnh hắn trong hai năm, xem như là mình đã nuôi một con chó đi!"
Hoắc Trăn Trăn có thể nghĩ thông suốt, Khương Từ đương nhiên rất vui cho nàng. Hai người lại hàn huyên vài câu, Hoắc Trăn Trăn hỏi Khương Từ: "Ngày tết Trung Thu hôm qua, cậu ăn tết ở đâu?"
Cảnh tượng trong phòng bếp kia hiện lên trong đầu cô, đặc biệt là khi Lộc Hành Tuyết nói câu " tiểu nói dối" kia, Khương Từ giơ tay uống cà phê, một lúc sau mới trả lời: "Lộc gia"
Hoắc Trăn Trăn: "Gần đây cậu có gặp Đồng Chân Ni hay không?"
Khương Từ: "Không có. Sao lại nhắc đến cô ta?"
Hoắc Trăn Trăn: "Ở quán bar đêm đó, trong bữa tiệc sinh nhật khách quen của mình, có vẻ như mình đã nhìn thấy Đồng Chân Ni cùng 'Romeo' kia cùng nhau xuất hiện, nhưng mình cũng không chắc. Có quá nhiều người ở hiện trường và họ biến mất trong nháy mắt. Mình sợ rằng mình đã nhận nhầm người, vì vậy không nói cho cậu biết. "
Khương Từ:" Cậu có nói với mình hay không cũng không quan trọng. Cô ta đã trưởng thành từ rất lâu rồi và có quyền tự do kết bạn trong trạng thái thanh tỉnh. "
Hoắc Trăn Trăn: "Về sau chuyện của cô ta cậu cứ xem như là chuyện bát quái đi."
Khương Từ: "Mình đã biết."
Hoắc Trăn Trăn: "À đúng rồi, buổi tối trong tiệm có liên hoan, cậu có rảnh không? Đến đây cùng nhau ăn tối đi, ăn tôm hùm đất."
Khương Từ nghĩ nghĩ: "Hẳn là có thể."
Hoắc Trăn Trăn: "Được rồi, chúng ta buổi tối gặp."
Cúp điện thoại, Khương Từ bấm mở danh bạ, đầu ngón tay lướt qua, tầm mắt dừng lại ở cái tên Lộc Hành Tuyết.
Hoắc Trăn Trăn nhắc tới Đồng Chân Ni cùng "Romeo", làm Khương Từ nhớ lại mình còn thiếu Lộc Hành Tuyết một bữa cơm. Cô nhìn chằm chằm màn hình, không biết như thế nào lại nghĩ tới câu "Tiểu nói dối" kia, bên lỗ tai đột nhiên nóng lên một cách không thể giải thích được,nên cô khóa màn hình và bỏ điện thoại trong túi xách.
Cửa hàng băng đĩa muốn thu một đĩa nhạc cho một nghệ sĩ dương cầm, vị nghệ sĩ dương cầm này nổi tiếng xoi mói. Đôi khi sự chênh lệch chiều cao của chiếc ghế đàn piano đến nửa cm có thể khiến hắn ta tức giận. Trước kia Khương Từ cùng hắn từng có hợp tác, am hiểu tính cách của hắn, vì vậy khi điều chỉnh âm đều hoàn toàn chú ý.
"Ong —— ong ——"
Bận rộn đến tận buổi chiều,chỉ còn vài lần hoàn thiện cuối cùng là kết thúc, điện thoại di động cùa Khương Từ vang lên. Cô không để ý đến, động tĩnh dừng lại, lần thứ hai vang lên. Khương Từ nhìn về góc nơi cô để túi, vài giây sau cô bước tới, rút điện thoại trong túi ra.
Giọng của Trợ lý Diêu vọng qua ống nghe truyền đến: "Khương tiểu thư, Lộc tổng đã thay đổi lịch trình và hiện giờ đang ở Bạch Kình quán."
"Tốt, tôi đã biết, cảm ơn cô." Khương Từ bình tĩnh cúp điện thoại, quay lại cây đàn piano và tiếp tục làm việc.
Người phụ trách cửa hàng băng đĩa xem thời gian cũng không lệch lắm, sau đó muốn đến phòng thu âm mời Khương Từ dùng bữa. Không ngờ khi mở cửa phòng thu âm, hắn đã thấy chiếc đàn piano đã được chỉnh chu an bày, Khương Từ không ở đó.
Hắn liên lạc với Khương Từ, đi xung quanh để hỏi quầy lễ tân thì nhân viên lễ tân nói: "Khương tiểu thư? Cô ấy rời đi khi xong công việc. Cô ấy có vẻ đang rất vội."
-
Công viên thuỷ cung ở thành phố G, bởi vì kỳ nghỉ trung thu, khách đến tham quan Bạch Kình quán nối liền không dứt.
Rất nhiều trẻ con dựa vào trên tấm kính, như một bầy chim sẻ nhỏ, tự phát thành đàn, cá voi trắng bơi tới nơi nào, bọn nhóc liền vùng vẫy đôi chân ngắn ngủn mà theo tới, có khi cách rất xa, còn có thể nghe thấy tiếng cười của bọn nhóc.
Xung quanh tuy rằng cãi cọ ồn ào, nhưng Lộc Hành Tuyết cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Nàng an tĩnh ngồi đã hơn nửa tiếng đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trợ lý Diêu vừa thấy nàng đứng dậy, lập tức theo kịp: "Lộc tổng, bây giờ phải đi ngay sao?"
Lộc Hành Tuyết gật đầu.
Trợ lý Diêu dừng lại hai giây cúi đầu thời gian: "Tôi đã để tài liệu cho cuộc họp sáng mai ở công ty, Lạc Minh Thượng đã quay lại lấy nó cho tôi. Anh ta đang trên đường tới đây, nhưng có thể còn vài phút nữa anh ta mới đến."
Nàng vừa nói vừa đẩy kính: "Hôm nay không có lịch trình nào khác. Lộc tổng ngồi lại một lát đi, hay là tôi gọi xe khác cho cô nhé?"
Lộc Hành Tuyết dừng lại bước chân, liếc nhìn nàng một cái, đạm thanh nói: "Không sao, đừng hối anh ta."
"Đó là cái gì?"
"...... Mỹ nhân ngư!"
"Mau đến xem, nơi này có mỹ nhân ngư!"
"Nơi nào nơi nào?" Một đám trẻ con kích động mà nhảy qua nhảy lại, ngươi xô ta, ta đẩy ngươi, từ bên người Lộc Hành Tuyết chạy qua, Lộc Hành Tuyết xoay người né tránh. Dải ánh sáng nhuộm xanh toàn bộ mặt nước bao quanh trong tấm kính, con voi trắng ở bên trong lười biếng mà lăn một cái.
Mỹ nhân ngư? Bạch Kình quán không có mỹ nhân ngư biểu diễn, Lộc Hành Tuyết không khỏi nghi hoặc.
Một giây, hai giây......
Cái đuôi cá trắng bạc phía