Không đúng? Khương Từ kéo bảng qua, ngay cả khi đang chơi trò chơi, chữ viết của Lộc Hành Tuyết cũng vẫn như cũ đoan chính có khí khái.
—— màu trắng.
Lộc Hành Tuyết, Tiểu Bạch, nàng thích màu trắng cũng giống như là thuận lý thành chương.
"......" Khương Từ nhìn Lộc Hành Tuyết, khi cô nhìn ngang qua vừa đúng lúc Lộc Hành Tuyết đang chớp mắt, ra vẻ vô tội, làm cho người ta không biết nên nói gì.
Hoắc Trăn Trăn đem chai rượu nhét vào trong tay Khương Từ, Khương Từ đành phải uống rượu.
"Kế tiếp!" Tiểu Á mở miệng, ánh mắt mọi người đều dồn đến trên người hắn: " Chị A Từ, tới em hỏi, mọi người chuẩn bị ——"
Khương Từ ngắt lời hắn: "Nói trước đi, các người còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa?"
Đỗ Tiểu Manh: "Đương nhiên là quy tắc cũ hỏi đến khi đáp đúng mới thôi."
Khương Từ: "......" Không sợ phải hỏi đến biển cạn núi mòn sao.
Bên người truyền đến tiếng cười khẽ, chắc là Lộc Hành Tuyết cùng cô cũng nghĩ giống nhau đi.
Khương Từ đè cánh tay của Hoắc Trăn Trăn lại: "Cậu nói thế nào?"
Hoắc Trăn cố gắng hết sức để vẻ mặt không lộ ra quá phận, dùng giọng điệu thương lượng:
"Cái đó... ba câu? Không quá ba câu, vậy chúng ta hỏi ba chuyện. Tổng ba câu không phải là nhiều lắm đúng không? "
Khương Từ có thể miễn cưỡng tiếp nhận số lượng này, mọi người cũng đều tỏ vẻ OK, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn phía Tiểu Á, Tiểu Á cũng không chần chừ nữa:
" Chị A Từ, Lộc tổng lưu tên chị trong điện thoại là gì?"
Mọi người: "wow~~!"
Bọn họ đoán mò một hơi: "honey" "darling" "Tiểu bảo bối", hết đợt này đến đợt khác ồn ào, Lộc Hành Tuyết viết xong đáp án.
Khương Từ sao có thể không hiểu rõ tâm lý của những người trước mắt này là đang xem kịch vui, nghĩ rằng điều này làm cho các người thất vọng rồi:
"Tên lưu trong điện thoại, chính là tên của tôi, ' Khương Từ '."
Vì xét thấy câu hỏi đầu tiên trả lời sai, Khương Từ nói xong câu trả lời, liền đảo mắt xác nhận với Lộc Hành Tuyết: " Đúng không? "
Thấy bộ dáng cô rất chắc chắn.
Lộc Hành Tuyết: "......"
Tiểu Á cầm tấm bảng hết sức vui mừng:
"Lộc tổng, có phải là loại mèo cao lãnh thích làm nũng không?"
Khương Từ trong lòng lộp bộp một chút.
Mèo? Cái gì mèo?
Có thể thấy trên bảng, Lộc Hành Tuyết viết đáp án cũng chỉ có một chữ: Mèo.
..................
Cho nên cái hôm cô cào tấm thảm nói với Lộc Hành Tuyết "Em là mèo" hơn nữa còn có cảnh tượng kêu meo meo meo, có lẽ...... Không phải là mơ?...... Mà là...... hiện thực...... đã xảy ra!?
Khương Từ trên mặt liền nóng lên như đốt.
Đỗ Tiểu Manh cầm chai rượu vòng qua đi tới mời Khương Từ, thân mật mà đẩy bả vai cô nói:
" Chị A Từ, chị cùng Lộc tổng như thế này là không được nha, nào uống rượu trước đi, câu hỏi thứ ba đến lượt em hỏi, em chắc chắn sẽ để cho hai người phối hợp ăn ý? "
Khương Từ bị nàng đẩy đến thân thể đong đưa lúc lắc, Lộc Hành Tuyết thuận tay đỡ cô một phen.
Tâm tình của Khương Từ khó có thể diễn tả thành lời.
Hoắc Trăn Trăn vẫn còn vui vẻ: "Đỗ Tiểu Manh, câu hỏi cuối cùng, em giữ chút ý tứ. Đừng làm cho hai người họ vui vẻ đến mức mà cãi nhau suốt đường về."
Lời nói của nàng gây ra một trận đập bàn cười to.
Đỗ Tiểu Manh hướng Hoắc Trăn Trăn làm động tác "OK":
"Bây giờ, bọn họ đều đã kết hôn, cho nên câu hỏi của em cũng không cần quá ngây thơ, đồng ý không?"
Khương Từ: "......"
Hoắc Trăn Trăn: "Tôi biết em sẽ muốn làm gì đó mà ha ha ha ha ha!"
Ngoại trừ người trong cuộc, còn lại tất cả đều cười muốn ra nước mắt.
Cái trò chơi xấu xa này, Khương Từ mặt không thay đổi cảm xúc nhìn đám người đang ôm bụng cười, không tiếng động biểu đạt tâm tình của mình.
Đỗ Tiểu Manh xua tay nói: "Được rồi được rồi, biết chị A Từ da mặt mỏng, em chỉ đùa một chút thôi! Ưmm...... chị A Từ, lần đầu tiên Lộc tổng hôn chị! Lần đầu tiên hôn chị là xảy ra ở nơi nào?"
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết: "......"
Đỗ Tiểu Manh: "Đây quả thật là câu hỏi đơn giản, aizz, Tiểu Đỗ là người vừa đẹp lại vừa tốt bụng."
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết nhìn nhau một cái.
Xảy ra ở nơi nào?
Còn vẫn chưa xảy ra mà:)
——Làm sao có thể trả lời được điều này? Kết hôn hơn ba năm còn chưa có một nụ hôn nào, chắc không ai tin được sự thật thế này?
Hoắc Trăn Trăn kéo Khương Từ: "A Từ, cậu quay lại đây. Đôi mắt của cậu gần như dán dính vào Lộc tổng rồi. Chẳng lẽ hai người muốn dựa vào ánh mắt để gian lận sao?"
Lộc Hành Tuyết cười cười, bởi vì nụ cười dịu dàng, Khương Từ đột nhiên có ý tưởng cho rằng dù câu trả lời của mình không đáng tin cậy đến đâu, thì bên kia vẫn sẽ khoan dung vô điều kiện.
Khương Từ lấy đi cây bút trong tay Lộc Hành Tuyết, trực tiếp uống hết phần rượu còn lại trong chai
Đỗ Tiểu Manh trơ mắt nhìn: "Ế... ế...ế!"
Mọi người lại ồn ào, Khương Từ đem chai rượu lộn ngược, bên trong một giọt rượu cũng không còn.
Nếu cô chủ động nhận thua uống rượu, mọi người cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hoắc Trăn Trăn cùng Khương Từ kề sát đầu: "Hiện tại mình thật sự tin hai người là trùng hợp."
Bọn họ đã sớm bắt đầu vòng tiếp theo. Khương Từ thở ra nói với Hoắc Trăn Trăn:
"Trước khi tới đây đã uống rượu vang đỏ, cùng bia hoà với nhau có chút khó chịu, mình đi xuống mua nước. "
Hoắc Trăn Trăn thấy sắc mặt cô đỏ bừng, muốn đi cùng cô:" Cậu không sao chứ? "
Khương Từ vỗ vỗ trên vai nàng, đứng dậy quay sang nói với Lộc Hành Tuyết. Sau đó, Lộc Hành Tuyết gật đầu: "Được."
Tiệm xăm ở lầu hai, Khương Từ đi xuống cầu thang bộ, bên kia đường có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Cô mở cửa kính đi vào và mua một chai nước khoáng ướp lạnh.
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một chiếc ghế đẩu cao, trái phải không có ai, cô ngồi xuống ở trên ghế
Không vội trở về, gió đêm hiu hiu, vốn dĩ cũng không uống nhiều, cảm giác say thật mau tiêu tán được bảy tám phần.
"Meow ~ meow ~"
Không biết từ đâu chạy ra một con mèo hoang, đi kiếm ăn giữa chợ đêm náo nhiệt, nó không hề sợ hãi, ngồi xổm bên chân Khương Từ, phe phẩy cái đuôi hướng về phía cô mà kêu.
Khương Từ quay trở lại cửa hàng tiện lợi, dạo qua một vòng không có bán thức ăn cho mèo, vì vậy cô mua một hộp cơm nắm cá ngừ đại dương, bẻ nát ra đút cho nó ăn.
Mèo hoang ăn ngấu nghiến, Khương Từ nói nhỏ: "Mày ăn chậm một chút."
Cô mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu cái miệng nhỏ uống một ngụm. Nâng tầm mắt nhìn lên chú ý đến cửa sổ của tiệm xăm đối diện, bức rèm cửa được kéo ra một chút, lộ ra nửa bóng dáng mông lung của Lộc Hành Tuyết.
Nhìn dáng vẻ hình như là đang nghe điện thoại.
Trong lòng Khương Từ vừa động, đem hết tất cả tên " Lộc Hành Tuyết " lưu trong di động, tất cả đều đổi thành "Lộc".
Lại ngẩng đầu nhìn lên, Lộc Hành Tuyết đã rời khỏi vị