Cuộc sống của Đường Bân bao gồm sinh hoạt và nghỉ ngơi cực kỳ hỗn loạn, tối hôm qua dằn vặt suốt đêm, chỉ ngủ khi mặt trời đã mọc, và thức dậy khi màn đêm buông xuống.
Đường Sâm nghe được tiếng động thì bước ra khỏi cửa phòng, quả nhiên trông thấy Đường Bân mắt nhắm mắt mở đang chậm rãi đi ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Bân nhìn chằm chằm vào Đường Sâm nghi ngờ hỏi.
“Ba ngủ cả ngày, con đi xem ba có bị gì không.” Tầm mắt Đường Sâm đảo quanh.
Đường Bân vui mừng nở nụ cười, thằng nhóc này vẫn còn biết quan tâm ba nó.
“Không sao, ngủ được một ít cũng tốt. Ba đi nấu cơm, con có muốn ăn gì không?”
“Có, muốn.”
Hai cha con nói xong cũng bước đến phòng khách dưới lầu.
Đường Sâm đi theo phía sau ba cúi gằm, biểu tình không rõ ràng, cơ bắp trên gương mặt có loại vặn vẹo rất khó tả.
Bước đến phía cầu thang, khóe miệng Đường Sâm nhếch nhẹ, canh lúc Đường Bân bước ra, cậu lấy chân đạp lên dép lê của Đường Bân.
Một tràng âm thanh dữ dội vang lên, Đường Bân lăn lộn trên cầu thang ngã nhào xuống sàn nhà. Hai mắt hắn nhắm chặt.
Lúc này Đường Sâm mới nhoẻn miệng cười rõ rệt, cậu nhìn cha của mình mà không có chút nào kinh sợ.
“Làm chuyện sai trái thì phải trả giá thật đắt, ba ạ.”
Đường Sâm chậm rãi bước xuống lầu, ngồi bên cạnh thân thể Đường Bân, nhìn một lúc.
Sau đó cậu từ tốn lấy điện thoại ra, thong thả gọi xe cứu thương.
“Ba tôi thức suốt đêm hôm qua để viết sách, tinh thần không được ổn lắm.”
Đường Sâm miết miết hai đầu ngón tay vào nhau, viền mắt ửng đỏ ra vẻ yếu đuối và bất lực.
“Đường máu và huyết áp đều rất thấp, khả năng gây ra choáng váng, có thể vì vậy mà té lầu, không vấn đề gì nghiêm trọng, xương đùi phải bị gãy, cần bó thạch cao, ngoài ra não bộ va chạm mạnh, kiến nghị lưu lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày.”
Bác sĩ vừa nói vừa chép chép trên sổ ghi bệnh.
“Được.”
Đường Sâm nhận lấy tờ khai, rồi tiến hành làm thủ tục nhập viện.
Xử lý xong mọi việc thì thời gian đã không còn sớm, dáng vẻ Đường Sâm không còn chút nào sợ sệt bất lực như trước, cậu cực kỳ hưng phấn chạy ù về nhà.
Về đến nhà cậu lao ngay vào phòng Đường Bân, lục tìm điện thoại di động của hắn, rất nhanh truy ra được số điện thoại người mà cậu muốn tìm.
Nhắn tin xong, cậu tắm rửa thay quần áo với tốc độ bàn thờ, sau đó cúp cầu dao toàn bộ gian nhà.
Cậu mặc áo ngủ của Đường Bân, nằm lên giường Đường Bân, chờ đợi người yêu của Đường Bân.
“Thình thịch.”
Trái tim cậu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đó là kích động mãnh liệt khi nguyện vọng sắp đạt thành.
Đường Sâm đợi đến suýt chút nữa ngủ quên mất, cuối cùng cũng có người mò mẫm tiến vào gian phòng.
“Đường Bân?”
Một bóng người ẩn hiện trong màn đêm đen tối.
“Cúp điện sao?”
Sở Nhuệ sờ đến chiếc giường, cảm thấy người cuộn mình dưới chăn đang run rẩy.
“Vâng.”
Đường Sâm không dám nói nhiều, chỉ đáp một tiếng qua loa, rồi ngay lập tức kéo Sở Nhuệ lên giường.
“Đường Sâm không có nhà?”
Sở Nhuệ thuận thế nằm trên giường, tùy ý để “Đường Bân” sờ soạng.
“Ừm.”
Đường Sâm không dám nói nhiều hơn, trong lòng cậu vô cùng hồi hộp, thầy hỏi han về mình, hẳn là thầy quan tâm mình lắm.
Quả nhiên thầy thích mình.
Nghĩ đến đây, cậu kích động vã ướt cả mồ hôi tay, trong bóng tối sờ soạng đưa môi mình ra.
Đường Sâm không biết mùi vị của hôn hít thì ra là như vậy, miệng lưỡi quấn lấy nhau khiến người ta run rẩy phát rồ. Cậu nhanh chóng học theo động tác của Sở Nhuệ, cậu mở miệng, đưa lưỡi mình vào sâu trong miệng thầy, tiếng nước miếng ướt át nhèm nhẹp vang lên, cậu hôn thầy mình đến u mê quên cả trời trăng.
đầu v* bỗng nhiên có cảm giác mát mát, thì ra đã bị Sở Nhuệ tóm lấy, kích thích mới mẻ này làm Đường Sâm không khỏi rên lên sợ hãi.
Lúc này Sở Nhuệ mới phát hiện ra điều khác lạ, anh dừng ngay động tác.
“Đường Sâm à?”
Anh kéo Đường Sâm ra, căng mắt nhận dạng người đối diện.
“Thầy… Đừng… dừng lại… Cứ mân mê em đi…”
Đường Sâm nhào đến, thân thể cậu mềm nhũn như bị rút hết xương, theo bản năng nam tính, cậu cẩn thận đặt tay lên cây thịt của thầy mình.
Nơi đó đã sưng to, dù cách một lớp quần vẫn cảm thấy sức nóng hừng hực tỏa ra.
Hốc mũi Đường Sâm thốn lên, nước mắt suýt tuôn trào, dương v*t thầy cương cứng là vì mình.
“Cha em đâu?” Sở Nhuệ túm lấy tay Đường Sâm.
“Đừng nhắc đến ba… Thầy ơi… Nhìn em, người trước mặt thầy là em đây… Em yêu thầy, rất yêu rất yêu, yêu thầy vô cùng… So với ba, em càng yêu thầy sâu đậm hơn…”
Tay Đường Sâm không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Sở Nhuệ, cậu chỉ có thể ngẩng mặt lên định hôn hít thầy.
Sở Nhuệ câm nín, anh cũng không tránh né, đôi mắt lóe sáng trong đêm, anh tùy ý để Đường Sâm ngây ngô hôn loạn xạ lên mặt mình.
“Thầy… Em yêu thầy lâu như vậy… Thầy nhìn em đi… Em tốt hơn ba em gấp trăm lần…”
Sức ghì trên cổ tay càng lúc càng bị buông lỏng, Đường Sâm vươn tay vòng qua cổ Sở Nhuệ.
“Tốt chỗ nào?” Sở Nhuệ nhẹ giọng hỏi, thân thể anh chậm rãi đè xuống, dần dần áp lên Đường Sâm.
“Chỗ nào cũng tốt… từ trong ra ngoài… Tốt hơn ông ta… Thầy, thầy thử sẽ biết ạ…”
Đường Sâm ý loạn tình mê nâng hông mình lên cạ vào họa mi Sở Nhuệ.
Đêm đen đã thành công che khuất ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng của Sở Nhuệ, khóe miệng anh nhếch nhẹ một nụ cười khó hiểu, giọng nói vẫn tràn ngập dịu dàng như trước: “Thầy biết em rất tốt.”
Đường Sâm gần như chết chìm trong sự dịu dàng ấy, cậu hạnh phúc đến mức một giọt nước mắt lăn ra, chảy xuống thái dương thấm ướt gối.
Quần áo hai thầy trò nhanh chóng được lột sạch, đa phần đều do Đường Sâm nôn nóng chủ động cởi.
Sở Nhuệ đè cậu xuống, lớp da thịt dán sát vào nhau, Đường Sâm càng muốn khóc to, chỉ vì tất cả sở nguyện đều đã được như mong ước.
“Ôi… Thầy… Thầy của em…”
Bộ phần sinh dục non nớt dính vào cây thịt khổng lồ nóng hổi của Sở Nhuệ, Đường Sâm bất giác nổi da gà cả người.
Gần gũi với người đàn ông mình yêu đến mê muội, trên đời này chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Đường Sâm lắc lắc bờ mông, hai cây thịt ma sát mạnh vào nhau, nảy sinh khoái cảm cực mãnh liệt.
“Thầy… Em muốn làm với thầy… Thầy ôm em được không ạ…”
“Thằng nhóc dâm đãng.”
Một Đường Sâm vừa ngây ngô lại chủ động, khiến cho Sở Nhuệ thoải mái vô cùng, anh cũng dần dần chấp nhận tình huống oái ăm đang diễn ra, anh dùng tay nhào bóp đôi mông đít của Đường Sâm.
“Không, không… Em không dâm… Em…” Mông bị sờ nắn như bánh bao, lòng Đường Sâm vừa thỏa mãn vừa xấu hổ, cậu tưởng tượng đến hình ảnh chốc nữa Sở Nhuệ sẽ cắm hàng vào mông mình, nhấp nhấp đẩy đẩy không ngừng,