Hạ Mộng Ngư chờ Từ Tử Sung đáp lại, nhưng cậu lại chẳng hề nói lời nào.
“Cậu nói gì đi chứ…”, Hạ Mộng Ngư bực bội nói, “Con gái nhà người ta đã thổ lộ trước rồi, dù sao cậu cũng phải đáp lại lấy một câu chứ?”
Từ Tử Sung vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt sâu hun hút mà đượm u buồn để nhìn Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy chẳng biết phải làm sao.
“Từ Tử Sung, cậu cứ như thế rất đáng sợ đấy có biết không? Không nói gì mà cứ giữ trong lòng.”
Cậu nói cô là phần tử khủng bố, thật ra cậu mới là phần tử khủng bố ấy. Tâm sự chồng chất, nội tâm phức tạp hơn cô nhiều.
“Bố mình bỗng dưng biến mất.”, Từ Tử Sung bất chợt lên tiếng.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, kinh ngạc nhìn Từ Tử Sung.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư nghe Từ Tử Sung nhắc đến chuyện trong nhà. Cô không ngờ là lại trong tình huống này.
“Có một buổi sáng, mình vẫn cùng bố đi ra khỏi nhà như mọi ngày, không hề có gì bất thường. Sau đó ông ấy biến mất, tất cả bạn bè thân thiết đều không liên lạc được với ông ấy, ông ấy cũng không về nhà. Mẹ mình là người phụ nữ không có khả năng lao động, trong nhà bỗng dưng mất đi nguồn lực kinh tế chính, thế nên mình phải đi đấu quyền anh để kiếm tiền nuôi gia đình.”
Từ Tử Sung kể một cách ngắn gọn, thậm chí còn có phần hờ hững. Cũng giống như con người cậu, dường như chẳng có nhiều cảm xúc, mọi cảm xúc vốn có đều ẩn sâu dưới sự điềm tĩnh của bản thân, chỉ có người hiểu cậu mới biết được.
“Bố cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Mình với mẹ đều biết bố mình không hề gặp chuyện chẳng may nào cả, càng không phải là đã chết, mà là ông ấy chạy trốn. Bởi vì bố mình chính là người như vậy, gặp phải chuyện gì là sẽ trốn tránh, tự ti, yếu đuối… Mình không muốn trở thành người giống bố mình, nhưng đôi khi mình lại nghĩ, có lẽ mình đúng thật là con ông ấy, nên chảy dòng máu giống hệt ông ấy.”
“Không phải đâu!”, Hạ Mộng Ngư không chút do dự chặn lời Từ Tử Sung, cô nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Mình biết chắc chắn cậu không giống bố cậu, hai người tuyệt đối không giống nhau.”
Từ Tử Sung cười một cách tự giễu, cậu cúi đầu, giọng nói nặng nề, “Trước lúc thi đấu, cậu gửi tin nhắn mà mình không trả lời. Tại vì mình biết hôm nay mình chắc chắn sẽ thua. Không biết nên đối mặt với cậu thế nào.”
…
“Hạ Mộng Ngư, thật ra mình rất khâm phục cậu. Tại vì cậu không sợ tương lai. Mình không hề có niềm tin vào tương lai, vậy nên mình phải hoàn thành thật tốt những tính toán của mình, mỗi một bước đi đều phải theo kế hoạch đã định. Hiện giờ, bước đầu tiên của mình đã thất bại… Mình không biết còn có thể thi Thanh Hoa được hay không, không biết bọn mình có tương lai hay không.”
Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, cô biết trong lòng Từ Tử Sung đang cảm thấy rối rắm vì điều gì. Cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh Từ Tử Sung.
“Từ Tử Sung, cậu có biết trên đời này có gì còn đau khổ hơn không được thấu hiểu không?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Chính là cậu còn không tự hiểu được bản thân mình.”
…
“Từ Tử Sung, cậu không phải là bố cậu, cậu là cậu. Cậu không bỏ chạy giống bố cậu. Rõ ràng cậu biết hôm nay mình sẽ thua, nhưng cậu vẫn bước lên quyền đài. Rõ ràng cậu bị đánh rất nhiều lần, rõ ràng cậu biết chỉ cần không đứng dậy thì sẽ không bị đánh nữa, nhưng cậu vẫn không ngừng đứng dậy, cậu không nhận thua, cậu chiến đấu đến khi không thể chiến đấu nữa mới thôi. Người như vậy sao có thể là một kẻ chỉ biết trốn chạy được, sao có thể là một kẻ yếu đuối được? Cậu sao có thể giống bố cậu được? Người như vậy rõ ràng là tỏa ánh hào quang ngời ngời.”
Từ Tử Sung khẽ cười, Hạ Mộng Ngư nói chuyện lúc nào cũng như vậy, một đống phép tu từ, lôi cuốn vô cùng.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, cậu không phải là bố cậu, mình cũng không phải mẹ cậu. Mình không cần cậu chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, mình cũng không cần cậu cho mình một tương lai cụ thể. Từ nhỏ mình đã biết mình muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào rồi, tương lai của mình nằm trong tay mình, không phải trong tay cậu.”
“Cậu muốn trở thành người như thế nào?”, Từ Tử Sung hỏi cô.
“Mình ư… Mình muốn là chính mình.”
Là chính mình…
Từ Tử Sung ngẫm nghĩ lời Hạ Mộng Ngư nói.
Cậu nhìn Hạ Mộng Ngư, cảm thấy biểu cảm của cô nghiêm túc một cách khác lạ. Thần sắc bình tĩnh, ánh mắt kiên định.
“Mình không muốn trở nên giống bố, không muốn giống mẹ, cũng không muốn trở thành người như họ hy vọng, thầy cô hy vọng, hay bạn bè hy vọng. Tuy hiện tại mình chưa được như thế, nhưng một ngày nào đó, mình sẽ là chính mình.”
“Là chính cậu là như thế nào?”, Từ Tử Sung lại hỏi.
Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, cô hơi xấu hổ, “Mình vẫn chưa biết…”
Từ Tử Sung buồn cười.
“Thế cậu định làm chính cậu như thế nào đây?”
“Mình không biết, đi một bước tính một bước thôi…”, Hạ Mộng Ngư nhún nhún vai, lại tiếp tục nói: “Lúc mình còn rất nhỏ, mình đã từng tự hỏi, rốt cuộc trưởng thành là gì, nhưng mà mãi vẫn không có đáp án. Sau này, mình có đọc một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, trong đó có nhắc đến khái niệm phát triển nguyên tử. Nguyên tử vốn là một hạt cực bé, sau đó tự phát triển để rồi bao trùm cả địa cầu. Mình đã nghĩ, có lẽ trưởng thành cũng chính là quá trình tự phát triển bản thân, trong quá trình phát triển, con người chúng ta sẽ ngày càng phức tạp, từ một con người nhỏ bé, cuối cùng biến thành một bản thể vô cùng to lớn.”
Thật ra Hạ Mộng Ngư cũng không biết rồi một ngày kia mình sẽ thế nào, mình sẽ thành người ra sao, nhưng cô biết, cô sẽ không chút do dự tiến đến mục tiêu sống là chính mình.
“Từ Tử Sung, bọn mình không có tương lai thì sao chứ? Bọn mình còn nhỏ, cuộc đời mới bắt đầu, còn rất nhiều thứ có thể xảy ra. Cậu có tương lai của cậu, mình có tương lai của mình. Từ trước đến nay
mình chưa bao giờ nghĩ đến việc giao tương lai của mình cho người khác, kể cả người đó là cậu. Mình cũng không muốn gánh vác tương lai của một người khác, cho dù đó là cậu. Nhưng có một việc mình rất rõ ràng, đó là tương lai của mình chắc chắn sẽ có cậu, bởi vì đây là lựa chọn của mình.”
Hạ Mộng Ngư nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Sung, ánh mắt đầy kiên định.
Từ Tử Sung cũng nhìn Hạ Mộng Ngư, ánh mắt dịu dàng mà lại chứa vẻ bất đắc dĩ. Cậu nghĩ, trong hai người họ, người có sức mạnh là cậu, có cơ bắp là cậu, có thể đánh đuổi kẻ thù là cậu, nhưng Hạ Mộng Ngư mới chính là người thật sự có khả năng đó. Bởi cô có một thứ gọi là tinh thần.
“Từ Tử Sung, cậu chỉ đang nhất thời nản lòng thôi, không sao, ai mà không có lúc chán nản thất vọng chứ.”, Hạ Mộng Ngư mỉm cười, “Nhưng mà không sao, cậu không tin bản thân thì mình tin cậu. Mình vẫn sẽ luôn cổ vũ cho cậu, làm Britney của cậu.”
Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng, có cảm giác như nút thắt trong lòng dường như đã được gỡ bỏ.
“Được.”, cậu nói.
Hai người cùng im lặng, không ai nói lời nào.
Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư lại hỏi: “Từ Tử Sung, cậu có tin vào số mệnh không?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Mình không phải là người mê tín.”, cậu nói.
Sở dĩ Từ Tử Sung lên kế hoạch cho tương lai là vì không muốn phó thác cuộc đời cho số mệnh.
“Mình thì tin.”, Hạ Mộng Ngư nói không chút do dự, “Mình không chỉ mê tín, mà còn cực kỳ tin vào số mệnh!”
Từ Tử Sung không nhịn được liền bật cười, cậu nói: “Sao lại cảm thấy câu này với câu cậu vừa nói, tương lai nằm trong tay mình, hình như có chút mâu thuẫn thì phải?”
“Không mâu thuẫn đâu.”, Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười, “Bởi vì mình biết số mệnh chính là kết quả của việc con người đưa ra vô số lựa chọn chồng chéo nhau. Người có thể nắm chắc số mệnh của mình chính là người dám đưa ra lựa chọn, và cũng dám chấp nhận kết quả… Bây giờ mình không cần cậu phải cho mình đáp án, mình cho cậu thời gian, để cậu tự đưa ra sự lựa chọn. Cậu suy nghĩ kĩ xem, rốt cuộc cậu muốn làm thế nào.”. Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ rồi đứng lên và nói: “Mình phải về đây, bố mẹ mình quản chặt lắm, không ngồi đây ngẫm nghĩ với cậu được.”
Hạ Mộng Ngư đứng dậy, chuẩn bị mở cửa ra về.
“Hạ Mộng Ngư.”, bỗng Từ Tử Sung gọi cô.
Hạ Mộng Ngư mới mở hé cánh cửa, cô dừng tay, quay đầu nghi hoặc nhìn Từ Tử Sung.
“Sao vậy?”
“Cậu biết không? Trong lòng mình, cậu tốt đẹp đến mức mình cảm thấy không xứng với cậu.”
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, sau đó đắc ý cười ầm lên, vẻ mặt vênh váo, cô hỏi: “Từ Tử Sung, mình không phải là nữ thần của cậu đấy chứ?”
Từ Tử Sung cũng cười, cậu không phủ nhận mà gật đầu luôn, “Đúng đấy.”
“Wow!”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm, “Trong lòng cậu, mình siêu sao thế cơ à?”
“Ừ.”
Trong lòng Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư tựa như vầng trăng trên cao vậy. Cô là người mà ví như có một ngày cậu khiển binh thắng trận, mang theo thiên quân vạn mã ca khúc khải hoàn, dù cho nắm được cả thế giới thì vẫn chỉ mong có được mình cô mà thôi. Cô là người mà nếu ngày mai là tận thế thì cậu hi vọng khi mở mắt ra có thể nhìn thấy cô. Cô là người mà, nếu cậu chưa thắng trận, thế giới chưa đến hồi diệt vong, thì cậu lại chẳng dám dễ dàng có được cô, bởi sợ rằng sẽ có một ngày bị cướp mất.
Nếu như vậy là nữ thần, thế thì Hạ Mộng Ngư chính là nữ thần trong lòng cậu.
Nghe Từ Tử Sung nói mình là nữ thần, Hạ Mộng Ngư đắc ý đến phổng mũi.
“Vậy thì nữ thần của cậu phải về đây, thứ Hai gặp lại.”. Lúc định đóng cửa lại cho Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư như sực nhớ ra điều gì đó, cô nói: “À đúng rồi, có chuyện này nữ thần của cậu phải nhắc cậu đây.”
“Hả?”
“Cậu có biết là nếu cậu cảm thấy mình không xứng với nữ thần nên không theo đuổi nữ thần thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Từ Tử Sung sửng sốt, cậu hỏi: “Chuyện gì?”
“Thì nữ thần sẽ bị cái vẻ ngốc nghếch trong mắt cậu ép cho phải bỏ đi, hơn nữa còn vì cái sự ngốc nghếch đấy mà đau buồn khóc lóc, mà tổn thương tan nát cõi lòng. Thế nên cậu phải suy nghĩ cho kỹ vào rồi nhanh chóng quyết định đi!”
Hạ Mộng Ngư nói xong mấy lời uy hiếp đó rồi đóng cửa rời đi.
Từ Tử Sung sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được cười, vừa cười vừa lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
Lúc huấn luyện viên vào phòng nghỉ, thấy Từ Tử Sung mặt mũi bầm dập mà vẫn ngây ngô cười thì hoàn toàn bất ngờ. Ông không khỏi cảm thán trong lòng, vẫn là Hạ Mộng Ngư có bản lĩnh.
“Vẫn ổn chứ?”, huấn luyện viên vỗ vai Từ Tử Sung và hỏi.
Từ Tử Sung gật đầu, khoác áo rồi đứng dậy.
“Tiếp sau đây em có dự định gì không?”, huấn luyện viên lại hỏi.
“Thi một lần nữa.”, Từ Tử Sung trả lời không chút do dự.