Mặc dù trong mắt người khác, Triệu Minh Khê tiến bộ nhanh đến mức khó tin, chỉ trong vòng ba, bốn tháng ngắn ngủi mà cô đã nhảy từ hạng giữa lớp phổ thông lên top 20 trong tòa nhà này, nhưng lần này còn dữ dội hơn, cô nhảy lên hạng 3 toàn trường, hạng 15 toàn thành phố!
Nhưng chỉ mình Minh Khê biết cô đã phải trả bao nhiêu giá cho kết quả này.
Không bàn đến những cố gắng mười mấy năm ở trấn nhỏ, từ khi cô bước vào phạm vi ánh sáng nữ chính của Triệu Viện thì toàn bị đè xuống. Có điều hai năm trước ở lớp phổ thông, vì chuyện chuyển lớp mà luôn cố gắng làm đề tới đêm khuya, những cực khổ đó cũng không ít đâu. Sau khi chuyện lớp, cô liều mạng cọ may mắn của Phó Dương Hi, đồng thời cũng tập trung học hành.
Sự cố gắng của cô cuối cùng cũng có được đáp án, Minh Khê cảm thấy như mình vừa mới chạy khỏi đường hầm tối tăm, sự hưng phấn và uất ức đều ùa ra, cuối cùng hóa thành niềm kϊƈɦ động tột cùng.
Từ đầu cô biết rằng buộc định của hệ thống chính là muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, cô cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không có hệ thống thì chắc chắn đời này cô cũng có kết cục thảm thiết như đời trước.
Có điều thì ra hệ thống không lừa cô, chỉ cần cô cố gắng thì vẫn được hồi đáp, vận mệnh cũng có thể thay đổi.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, hốc mắt Minh Khê chợt nóng lên, nên cô xoay người ôm lấy Phó Dương Hi, lau nước mắt của mình vào quần áo cậu.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, cô vẫn là Minh Khê "không khóc".
Hệ thống nói với Minh Khê: "Tôi không lừa cô đúng không, cô vẫn có thể tiếp tục cố gắng đấy, đến khi bồn hoa đó đủ 500 cây rồi, sau đó cô tiếp tục tích góp thêm thì cô có thể tiến đến số mệnh của nữ chính, lúc đó cô cũng có thể có ánh sáng của nữ chính."
Minh Khê không nghĩ xa như thế, lòng cô cũng không có dã tâm như vậy, bây giờ cô nghĩ phải tích góp đủ 500 rồi thoát khỏi vận mệnh xui xẻo rồi tính sau.
Dù sao thì lần này lúc thi vòng loại cô có thể cảm giác được loáng thoáng sự phản đối của vận mệnh. Tuy rằng mọi thứ đã tốt hơn trước nhưng cô vẫn không thể phát huy được trăm phần trăm thực lực của mình được.
Danh sách trận chung kết đã được up lên mạng, vì thế ai cũng tra được.
Bởi vậy mới có mười phút mà tin tức đã truyền hết tòa nhà.
Tổng cộng có chín người lọt vào vòng chung kết.
Trong đó Triệu Minh Khê lớp quốc tế xếp thứ ba trong chín người, xếp mười lăm toàn thành phố.
Đừng nói là học sinh ba lớp đều sợ ngây người, ngay cả đám người thầy Khương và cô Diệp Băng trong văn phòng cũng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.
Trong mắt bọn họ, Triệu Minh Khê chỉ là một học sinh chuyển tới từ lớp phổ thông, trong vòng ba tháng đã đạp lên vô số học sinh khác, xông thẳng từ hạng giữa lớp phổ thông lên tới đỉnh núi!
Không hề có quá trình, cứ thế xông thẳng lên!
Rất khó tưởng tượng đúng không? Nhưng chuyện khó tin đó lại hiện trước mắt bọn họ.
Chẳng lẽ là công của giáo sư Cao sao?
Triệu Minh Khê còn thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả Thẩm Lệ Nghiêu.
Dạo này đang ồn ào chuyện cô chủ thật, giả, bây giờ cô lại thi được hạng 3 toàn trường, chỉ kém Thẩm Lệ Nghiêu có năm điểm, sự chú ý của mọi người không dồn vào cô cũng khó.
"Đây chính là thần học sao?" Một nữ sinh lớp chất lượng khϊế͙p͙ sợ: "Lúc tập huấn cậu ấy còn cãi với đám Bồ Sương một trận, tâm trạng không tốt lắm, kết quả lại không ảnh hưởng tới cậu ấy sao? Nhưng lại ảnh hưởng đến đám Bồ Sương?"
Bồ Sương không lọt vào chung kết, Triệu Viện cũng thế. Cả lớp chất lượng chỉ có một học sinh nam lọt vào.
Nhưng dù không lọt vào chung kết thì vẫn có tên trêи bảng xếp hạng.
Lúc trước Triệu Viện và Bồ Sương có thể lần lượt xếp hạng 130 và 300 toàn thành phố, nhưng lần này thành tích của Triệu Viện dao động rất nhiều, xếp tới 180, thành tích Bồ Sương còn tệ hơn, hạ xuống hạng 800.
Vì không có Triệu Viện, Diệp Băng gọi Bồ Sương đến để phân tích nguyên nhân Bồ Sương bị rớt tận hạng 800.
"Đâu chỉ là thần học, chắc thành thánh luôn rồi, cậu nhìn đi chỉ kém Thẩm Lệ Nghiêu năm điểm thôi! Một năm tới nữa chắc cậu ấy vượt qua Thẩm Lệ Nghiêu mất."
"Không đến mức vượt qua Nghiêu thần đâu, Nghiêu thần đã tham gia cuộc thi toàn quốc rồi mà..."
"Dù sao thì cũng mạnh hơn chúng ta."
"Thì ra đó là lý do lúc ấy giáo sư Cao xin thêm một suất cho cậu ấy, lúc ấy tôi còn không phục, bây giờ phục sát đất luôn rồi."
Hơn hai mươi mốt người đi tập huấn, trừ Thẩm Lệ Nghiêu ra đều cảm thấy Triệu Minh Khê mà xuất hiện trong đội ngũ tập huấn đúng là chuyện khó tin. Bọn họ cảm thấy cô chỉ làm bài tốt trong kì thi tháng thôi, nhận được suất này bằng cửa sau, vốn dĩ không hề có thực lực.
Nhưng bây giờ cô đã lọt vào vòng chung kết, sự thật rành rành ra đấy, không ai dám mỉa mai vì Triệu Minh Khê có mặt trong danh sách nữa.
Chuyện đã như thế rồi, sao bọn họ dám nói gì nữa?
Mọi người đã thu hồi định kiến lúc trước, phục Triệu Minh Khê thật lòng.
Diệp Bách cũng vào chung kết.
Lần này cậu ta phát huy bình thường, đứng thứ 9 toàn trường, là người thứ chín bước vào vòng chung kết, xếp 83 toàn thành phố.
Đối với cậu ta mà nói thì thành tích này đã đủ khiến cậu ta kϊƈɦ động.
Nhưng cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thấy cái tên Triệu Minh Khê ở trêи cậu ta, sự kϊƈɦ động của cậu ta như bị một ngọn núi đè bẹp.
"Quá bất ngờ." Diệp Bách thấy danh sách, không thể bình tĩnh nổi, nói với Việt Đằng: "Sao ngày nào Triệu Minh Khê cũng làm người ta bất ngờ vậy?"
Bất ngờ vì cô không thích Thẩm Lệ Nghiêu nữa.
Bất ngờ vì cô rất xinh đẹp.
Bất ngờ vì cô có quá khứ bi thảm ở nhà họ Triệu.
Nhiêu đấy còn chưa đủ, thành tích của cô cũng một phát bay thẳng lên trời, mạnh mẽ đè đám đội tuyển bọn họ trừ Thẩm Lệ Nghiêu và Kha Xuyên xuống.
Lúc trước Diệp Bách luôn dùng ánh mắt nhìn từ trêи cao xuống để trêu chọc Triệu Minh Khê.
Bọn họ giống Thẩm Lệ Nghiêu, tất cả đều là con nhà người ta, từ gương mặt đến thành tích đều là xuất sắc, từ nhỏ đến lớn vô cùng xuôi chèo mát mái, chưa từng thất bại.
Trong vô số người theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu, Thẩm Lệ Nghiêu chỉ để ý Triệu Minh Khê.
Vì thế bọn họ đều thích lấy cô ra đánh cược.
Diệp Bách không hề phủ nhận bản thân vẫn luôn nhìn cô bình phẩm bằng ánh mắt ưu việt của mình.
Nhưng bây giờ cậu ta đột nhiên phát hiện cậu ta làm gì có chỗ nào ưu việt chứ? Triệu Minh Khê rất tốt, xinh đẹp đến mức không ai dám chối cãi, là trình độ mà ai nấy đều kinh ngạc.
Gia thế của Triệu Minh Khê cũng tốt, cho dù cô không lớn lên ở nhà họ Triệu từ nhỏ, nhưng đây cũng không phải do cô muốn thế.
Thành tích của Triệu Minh Khê giờ cũng được chứng minh rồi, tất nhiên là hơn cậu ta.
Cô gái này hơn cậu ta nhiều điểm như thế, cậu ta có tư cách gì mà đánh giá cô chứ?
Những hành vi đùa giỡn và lời nói cợt nhả của bọn họ lúc trước giờ đều hóa thành nông cạn, như một đám nam sinh tự tin thái quá và không biết xấu hổ.
Diệp Bách không biết tại sao mà mặt hơi nóng.
Việt Đằng nhìn Thẩm Lệ Nghiêu đứng cách đó không xa, đẩy tay Diệp Bách, ý bảo cậu ta nhỏ giọng chút: "Đừng nói nữa."
Một nam sinh trong đội tuyển lại đây nói nhỏ: "Không biết Nghiêu thần có tâm trạng gì, Triệu Minh Khê chỉ kém cậu ấy có năm điểm thôi. Bây giờ tâm trạng tôi cực kỳ phức tạp, mẹ nó tôi không lọt vào vòng chung kết."
Cậu ta nói xong thì nhìn lớp quốc tế: "Triệu Minh Khê thi tốt như thế, nhưng lại không đến đây nói với Nghiêu thần. Có phải hai người họ đã hoàn toàn hết rồi không?"
Diệp Bách hạ giọng nói: "Chủ yếu là tại lúc ấy không ai biết Triệu Minh Khê vừa đẹp vừa giỏi. Hơn nữa có thể Nghiêu thần, tôi nói là có thể thôi nhé, chắc đã thích Triệu Minh Khê từ lúc nào mà không biết. Nếu nhận ra từ sớm có lẽ chúng ta nên giật dây cậu ấy ở bên Triệu Minh Khê rồi. Nếu không cũng sẽ không tới mức này."
Lúc nói những lời này, thật ra Diệp Bách cũng không biết nên đối mặt với Thẩm Lệ Nghiêu thế nào.
Cậu ta cứ có cảm giác Thẩm Lệ Nghiêu gặp khó khăn trêи đường tình 80% là vì cậu ta...
Trùng hợp Thẩm Lệ Nghiêu ngẩng đầu.
Diệp Bách giật mình, vội quay đầu, sờ sờ mũi hoảng hốt.
"Cậu còn dám nói à?" Việt Đằng nói: "Lúc tập huấn cậu còn bảo Triệu Minh Khê đang chảnh thôi, chỉ cần Nghiêu thần theo đuổi là có thể tán đổ cậu ấy, bây giờ chuyện con mẹ nó càng lúc càng không ổn. Vậy còn theo được không?"
Diệp Bách: "..."
Lúc ấy đúng là Diệp Bách cảm thấy Triệu Minh Khê có thể bị tán đổ thật, nhưng sau chuyện bóng rổ thì cậu ta không dám chắc chắn nữa.
Hơn nữa bây giờ thành tích của Triệu Minh Khê vọt thẳng lên trời, mọi người đều thấy được sự giỏi giang của cô, nếu so sánh cô với Thẩm Lệ Nghiêu thì hình như cô cũng không kém Thẩm Lệ Nghiêu điểm nào.
Tại sao lại chắc chắn rằng Thẩm Lệ Nghiêu theo đuổi cô thì cô chắc chắn đổ chứ?
Vì thế Diệp Bách càng không dám nói.
Đúng lúc này, không biết có phải Thẩm Lệ Nghiêu nghe bọn họ nhắc đến tên Triệu Minh Khê không, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, cất bước bước về phía bên này.
Diệp Bách hoảng hốt, cầm bài thi, nói với Việt Đằng mình đến văn phòng giáo viên đây, rồi bỏ chạy.
Chỉ còn Thẩm Lệ Nghiêu lạnh mặt nhìn Việt Đằng: "..."
Triệu Minh Khê lọt vào vòng chung kết, lớp chất lượng lại đối mặt với một việc.
Đó chính là trận cá cược của cô với Bồ Sương. Lúc ấy trong phòng tập huấn có ít nhất bảy người tận mắt nhìn thấy trận cá cược đó, mọi người đồn khắp nơi, thậm chí còn thêm mắm dặm muối vào một phen.
Bây giờ Triệu Minh Khê vào được chung kết bằng thực lực của mình, xếp hạng tận hạng ba, còn Bồ Sương lại ở xa xa trêи bảng xếp hạng, vậy cũng tới lúc thực hiện lời hứa rồi đúng không?
Trong lòng đám người lớp chất lượng rất phức tạp, tuy là Bồ Sương chơi với Triệu Viện lâu, nhiều người không thích Bồ Sương, nhưng tốt xấu gì Bồ Sương cũng là người lớp chất lượng, bị vả mặt như thế thì đám người lớp chất lượng bọn họ cũng nhục nhã theo mà?
Trong lòng Bồ Sương càng hoảng loạn.
Cô ta đi ra khỏi văn phòng Diệp Băng, tâm trạng như cá chết đuối, không thể hít thở nổi.
Hơn nữa ai ai cũng bàn tán về chuyện này, dù câu nói có ý mỉa mai hay không đều như tát một tát lên mặt cô ta vậy.
Lúc cô ta đánh cược không ngờ Triệu Minh Khê có thể lọt vào chung kết.
Bồ Sương đi thẳng về phòng học, bước đi hơi xiêu vẹo, trong đầu cô ta toàn là câu: bây giờ phải làm sao đây?
Cô ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế, cô ta cũng đâu thể chỉ vì một trận cá cược mà lại chủ động thôi học được chứ!
Hơn nữa lúc đó cô ta làm thế chỉ vì Triệu Viện thôi.
Nếu thời gian có thể quay lại, Bồ Sương muốn quay về tát chính mình lúc đó một cái cho tính, tại sao lại vì một đứa "bạn" như Triệu Viện mà hại bản thân mình thành thế này?
Bây giờ hay lắm, cô ta xong đời rồi.
Nếu như thôi học, nhà cô ta chắc chắn sẽ mắng cô ta, hơn nữa họ sẽ không cho phép cô ta thôi học ở trường trung học A ở năm 12 đâu. Nếu như không thôi học thì nửa năm tiếp theo chắc chắn cô ta sẽ hứng chịu mọi ánh mắt cười nhạo của mọi người.
Bây giờ trong lớp cũng không có ai chơi với Bồ Sương rồi.
Bạn trai Bồ Sương cũng né cô ta, sợ bị cô lập như cô ta.
Ngạc Tiểu Hạ ngồi cách đó không xa thấy vẻ mặt Bồ Sương lúc đỏ lúc trắng, cố ý cười ra tiếng: "Ngày 24 tháng 9, ai nói là tôi cố ý hại Triệu Viện bị dị ứng, không biết xấu hổ nhỉ?"
Bồ Sương: "..."
Dày vò nguyên một buổi, Bồ Sương không nghe giảng được chữ nào.
Cô ta ngốc nghếch, cảm thấy mọi người trong lớp đều đang bàn tán về chuyện của cô ta, lúc truyền tờ giấy trong giờ học cũng là đang nói chuyện cô ta mặt dày làm như mọi chuyện chưa có gì xảy ra.
Tan học cô ta tới nhà vệ sinh, hình như cũng có thể nghe được hai từ "thôi học".
Cứ mãi như vậy, đừng nói là học hết cấp ba, chắc cô ta sắp phát điên tới nơi luôn rồi.
Bồ Sương không biết mình lấy đâu ra can đảm, sau khi kết thúc tiết một buổi chiều, thầy giáo mới rời khỏi phòng học, cô ta đã cầm balo chạy đến lớp quốc tế.
Một đám người xung quanh đều kϊƈɦ động, bọn họ nghĩ rằng Bồ Sương muốn giải quyết công khai chuyện này nên vội vàng chạy đến hóng drama.
Chuyện này cực kỳ ồn ào.
Mọi người ai cũng muốn xem Bồ Sương giải quyết thế nào, liệu Bồ Sương có thực sự thôi học không?
Lúc Minh Khê định vào lớp học thì bị Bồ Sương gọi lại.
Bồ Sương đứng cách cô vài bước, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như mới bệnh dậy.
Bồ Sương gọi cô lại, nhưng chỉ cắn môi nhìn cô chằm chằm chứ không nói câu nào.
Tất cả mọi người đều đang nhìn.
Vốn dĩ Minh Khê đã quên chuyện cá cược lúc tập huấn, nhưng xung quanh có người nhỏ giọng nói: "Cô Bồ Sương này nếu giỏi thì nên thôi học đi, chứ không thì mất mặt lắm" thì Minh Khê mới nhớ ra.
"Sao?" Cô hỏi.
Bồ Sương nghẹn tới mức đỏ mặt, cả người run rẩy.
Minh Khê đợi tầm ba phút mới nghe cô ta nói một câu.
"Tôi, tôi xin lỗi."
Hành lang rất yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn hai người.
Vừa nói xong câu đó, Bồ Sương như tháo xuống áp lực trong lòng, không run rẩy nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất tái. Cô ta không dám nhìn Triệu Minh Khê, nói một hơi: "Xin lỗi vì những chuyện trước đây tôi làm."
Thật ra Bồ Sương đến để nhận sai.
Sau khi biết chuyện Triệu Viện "chiếm gia đình" Minh Khê, cô ta đã thử đặt mình vào hoàn cảnh của Triệu Minh Khê, nếu cô ta là cô, mà còn bị người bên cạnh Triệu Viện đối xử như vậy, chắc chắn cô ta sẽ muốn thủ tiêu "Bồ Sương".
Nghĩ như thế, Bồ Sương mới thấy mình quá đáng thế nào.
Cô ta rất mâu thuẫn, vừa thấy chính mình quá đáng, vừa thấy giải thích rất mất mặt.
Hơn nữa cô ta sợ vì chuyện này cô ta sẽ phải thôi học.
Mọi người muốn thấy cô ta cầu xin Triệu Minh Khê tha thứ cho cô ta, nếu thế thì cô ta sẽ không phải rời khỏi trường trung học A nữa.
"Triệu Minh Khê, tôi sai rồi. Những lời chửi bới của
tôi trước kia đều là do tôi sai, tôi không muốn nghỉ học, ba của tôi sẽ đánh chết tôi." Bồ Sương nói xong thì bắt đầu khóc, cô ta khó khăn đưa tay lau nước mắt mình.
Bồ Sương nói: "Tôi..."
"Vậy thì khỏi cần nghỉ."
"..."
Bồ Sương nghe Triệu Minh Khê nói: "Vậy cậu đừng nghỉ, cứ học hết nửa năm còn lại đi, cố gắng học hành, đừng có quậy phá gì nữa."
Bồ Sương không dám tin: "Vậy là cậu tha thứ cho tôi sao?"
Triệu Minh Khê không trả lời, lập tức xoay người vào lớp.
Mọi người chung quanh đứng hóng drama thấy thế thì hơi thất vọng, còn tưởng sẽ được hít một quả drama kϊƈɦ thích lắm, nhiều khi hai người sẽ đấu với nhau tới chết mới thôi, Triệu Minh Khê ép Bồ Sương phải thôi học các kiểu.
Cuối cùng?
Mọi người đều ồ lên thất vọng rồi rời khỏi đó.
Bồ Sương vẫn đứng nguyên tại chỗ, từng giọt nước mắt rơi xuống, gương mặt nóng bừng bừng.
Ý của Triệu Minh Khê rất rõ ràng, cô không muốn tha thứ cho cô ta, nhưng cô lười quan tâm đến chuyện này, cũng không buộc Bồ Sương thôi học. Đối với Triệu Minh Khê mà nói, cuộc đời của cô không phải để chơi trò đâm sau lưng với những cô gái mười bảy, mười tám tuổi này, cô không phải là người háo thắng, nhỏ nhen như thế.
Bồ Sương nhận ra điều đó nên càng xấu hổ.
Có thể cô ta không cần thôi học nữa, nhưng rất lâu sau này cô ta vẫn sẽ mãi nhớ kỹ bài học hôm nay.
Phó Dương Hi đứng bên cửa sổ, thấy không có xung đột gì mới ngồi xuống.
Sau khi chuyện này qua đi, Bồ Sương trở nên im lặng rất nhiều.
Biết Minh Khê lọt vào vòng chung kết, cả nhà Đổng Tuệ và Hạ Dạng đều muốn chúc mừng, mời Minh Khê đến nhà ăn cơm.
Minh Khê muốn cảm ơn giáo sư Cao nhất nên cô hỏi thầy Lư, bảo thầy Lư hỏi thăm thầy Khương xem bình thường giáo sư Cao thích uống loại rượu nào, cô định cuối tuần mua vài món quà đến nhà cảm ơn thầy.
Còn bên Phó Dương Hi thì bắt đầu cảm thấy cực kỳ nguy cơ.
Cậu trơ mắt nhìn Triệu Minh Khê nổi danh trêи bảng xếp hạng lọt vào chung kết, số thư tình nhét trong ngăn bàn của cô bắt đầu tăng theo cấp số nhân, trong lòng cậu cảm thấy rất phiền nhưng bên ngoài phải vờ như không có gì, liếc một cái rồi thôi.
Vì thế ba ngày liên tục, năm giờ sáng cậu đến lớp, leo cửa sổ vào dọn dẹp đám thư tình trong hộc bàn Triệu Minh Khê, sau đó lại leo cửa sổ ra.
Đến tám giờ, Phó Dương Hi mới đeo bộ mặt lạnh lùng vào lớp.
Minh Khê không biết mấy hôm nay Phó Dương Hi toàn đến lớp sớm mà còn làm bộ trễ học rồi trưng vẻ mặt "ai ngầu hơn ông" ra, càng không biết mình còn chưa kịp đọc thư tình đã bị Phó Dương Hi xử lý hết rồi.
Cô chỉ cảm thấy hai, ba ngày nay Phó Dương Hi hơi buồn bực trong người.
Lại ghen nữa sao?
Nhưng mấy hôm nay mình thậm chí còn không hề gặp Thẩm Lệ Nghiêu.
Minh Khê chắc chắn trăm phần trăm không phải do mình, có thể là do cậu ngủ không ngon thôi.
Phó Dương Hi cũng không hiểu tại sao nam sinh thời nay lại không biết xấu hổ thế.
Không hiểu ngại ngùng là gì à?
Sao cứ đùng đùng đi viết thư tình cho Triệu Minh Khê thế làm gì?
Liên tục ba ngày, cậu đọc đám thư tình màu sắc sặc sỡ với Kha Thành Văn ở quân trà sữa, cảm thấy bị khinh thường đến no luôn, thở dốc mắng: "Một đám dốt nát mà đòi yêu đương."
Kha Thành Văn cảm thấy cậu đang tự chửi mình, nhưng cậu ta không dám nói.
Không có Thẩm Lệ Nghiêu thì thế giới vẫn đầy rẫy nguy cơ.
Chỗ nào cũng là yêu quái muốn chen chân vào tình yêu của cậu.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là Triệu Minh Khê vẫn chưa thích cậu, rất có nguy cơ bị lừa đi!
Fan CP của Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu trêи diễn đàn đã ít đi, nhưng fan CP của cậu và Triệu Minh Khê cũng không hề nhiều lên! Tất cả mọi người đều nói cậu không hợp với Triệu Minh Khê.
Sự tự tin của Phó Dương Hi đã hạ xuống thấp nhất, chần chừ một hồi mới hỏi trêи diễn đàn: "Chẳng lẽ tôi không có sức hấp dẫn à?"
Khương Tu Thu: "Phụt."
Phó Dương Hi: "..."
Kha Thành Văn sợ Phó Dương Hi tức giận, vội cứu vãn lấy chút tôn nghiêm của cậu: "Không đúng không đúng, vấn đề không phải là cậu không có sức hấp dẫn. Quan trọng là, anh Hi, Triệu Minh Khê chơi với chúng ta như anh em vậy. Tôi cảm thấy trong lòng cậu ấy cậu vẫn rất quan trọng, nếu không thì hôm ấy sao cậu ấy trả lời sẽ cứu cậu, còn chuyện ở sân bóng rổ nữa, cô ấy cũng quan tâm cậu hơn."
"Bây giờ cậu cần phải cho cậu ấy thấy cậu là, ừm nói sao ta, là nam chính trong phim thần tượng. Cậu phải cho cậu ấy biết cậu có thể là nam chính để cậu ấy đổi ý."
Phó Dương Hi rít gào: "Có thể là nam chính là sao má? Giải thích kỹ chút coi, sao tôi lại không phải nam chính chứ?"
Khương Tu Thu: "Ý là mày có thể tạo một vài cảnh, học tập nam chính trong phim một chút."
Phó Dương Hi thấy không vui vẻ nhưng vẫn hừ lạnh: "Ví dụ?"
Khương Tu Thu bắt đầu giở giọng dạy học: "Mày tìm một khoảng sân nào đó, có biết mấy thứ trang trí trong hộp kho báu không? Treo chúng lên cây như là sao vậy đó, sau đó dẫn cô ấy tới nơi lãng mạn nay. Sau đó mày ấn nút mở đèn lên, rồi nói với cô ấy: "Ơ, sao cậu vừa đến tất cả vì sao đều rực sáng vậy?"”
Kha Thành Văn: "... Có phải hơi buồn nôn không?"
Khương Tu Thu nói: "Không biết, dù sao lần nào tôi xài cũng rất hiệu quả, nếu Phó Dương Hi không được thì không phải lỗi của tôi."
Phó Dương Hi im lặng dỏng tai nghe bí kíp, nghe đến đây thì: "..."
Vậy làm thế sao?
Kha Thành Văn lại hiến kế: "Không thì dẫn mấy anh em giả làm cướp, sau đó anh Hi tới làm anh hùng cứu mỹ nhân. Có biết hiệu ứng cầu treo không? Con gái rất dễ thích người con trai cứu cô ấy đấy."
*Hiệu ứng cầu treo: Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
"Hai người bày mấy trò đâu đâu gì không vậy?" Phó Dương Hi thẹn quá hóa giận: "Không có cái gì xài được hết!"
Tuy Phó Dương Hi nói như thế nhưng hôm sau cũng bí mật tìm đồ trang trí treo lên cây.
Mấy chuyện như cướp bóc sẽ dọa Bé Khẩu Trang, Kha Thành Văn đúng là đồ không có não. Khương Tu Thu có kinh nghiệm yêu đương nên có lẽ có thể thử một lần.
Minh Khê đang định gọi Phó Dương Hi tới nhà giáo sư Cao với cô. Như thế thì cuối tuần cũng có cớ ở bên nhau.
Phó Dương Hi tỏ vẻ: "Sao cứ bám dính lấy không chịu buông tôi chứ, con gái đúng là phiền phức" nhưng miệng thì thành thật đồng ý. Hơn nữa cuối tuần còn tỏ vẻ như đi ngang qua, đến dưới ký túc rước Triệu Minh Khê.
Cậu đưa Triệu Minh Khê một đôi bao tay màu trắng, cậu mang màu đen. Hai người cầm quà của Minh Khê bỏ vào cốp ô tô rồi chạy đến con hẻm nhà giáo sư Cao.
Vì trước đây Minh Khê đã nói với giáo sư Cao sẽ dẫn một bạn nam tới phụ nên giáo sư Cao cũng không ngạc nhiên lắm.
Tuy giáo sư Cao không dạy Phó Dương Hi, nhưng vẫn nghe tiếng tăm của cậu, đúng là tiếng tăm lừng lẫy mà, cậu ấm này làm tất cả thầy cô của trường học chỉ cần nghe tên thôi đã biến sắc.
Giáo sư Cao biết nếu ở cùng tên cậu ấm như Phó Dương Hi thì phải thế nào nên đã chuẩn bị tâm lý.
Có điều ông không hề nghĩ tới cậu lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mình.
Cậu con trai có vóc dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú, vừa mới bước vào đã làm cho khoảng sân vốn không rộng lắm của ông trở nên chật hẹp hơn. Nhưng cậu cũng không nói gì, không có tật xấu của đám nhà giàu, tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Còn chơi cờ phi hành với cháu của ông.
Sao tính tình lại tốt thế?
Minh Khê cởi áo khoác vào phòng bếp, nhét nguyên liệu mua rồi vào tủ lạnh, giáo sư Cao vào nói chuyện với cô.
Sau khi đã quen biết, tính tình giáo sư Cao cũng không khó gần như trước, tất nhiên là có lúc kỳ quặc, thỉnh thoảng châm chọc cô mấy câu, nhưng lúc nào cũng chỉ dạy cho Minh Khê với tư cách là người lớn.
"Mới có top 15 toàn thành phố, sao vui vẻ thế? Lại còn đến tận nhà khoe với tôi." Tuy giáo sư Cao nói vậy nhưng trêи vầng trán đầy nếp nhăn vẫn có ý cười.
Minh Khê cũng cười: "Em ngu dốt, lọt vào vòng chung kết đã mừng lắm rồi."
Giáo sư Cao nói: "Đừng lơ là, tiếp tục cố gắng nhé, em còn trẻ lắm."
Minh Khê gật mạnh đầu: "Vâng!"
Giáo sư Cao nói chuyện với cô xong, Phó Dương Hi cúi đầu đi vào giúp bê đồ ăn.
Phòng bếp nhỏ, vóc dáng của cậu cao, vừa vào đã làm Minh Khê không cử động được. Hơn nữa khi hai người dựa sát vào nhau, trong không khí tràn đầy hương vị nóng bỏng.
Phó Dương Hi từ từ giúp Minh Khê cột lại tạp dề.
Mặt cậu đỏ, mặt Minh Khê cũng nóng rần.
Không gian nhỏ hẹp, mùi đồ ăn nóng hôi hổi, cả hơi thở lẫn ánh mắt đều như chậm hơn, sự thong thả này làm người ta nhớ đến cảnh tượng trong phim.
"Buộc được chưa?"
Minh Khê không nghe Phó Dương Hi nói gì, quay đầu lại, đụng ngay vào ngực cậu.
Phó Dương Hi bị trán Minh Khê đụng vào, cậu xoa ngực, trái tim trong lồng ngực càng nhảy lên dữ dội, lập tức lắp bắp: "Cậu, cậu xoay người làm gì, chưa buộc xong."
Minh Khê mất tự nhiên, đẩy cậu ra ngoài, nói: "Thôi để tôi, chỉ có mấy món thôi mà, cậu đi ra ngoài được không?"
Phó Dương Hi chưa kịp nói gì đã bị đẩy ra, đóng cửa phòng bếp lại.
"..."
Phó Dương Hi đành ngồi xuống sô pha.
Cháu trai giáo sư Cao yên lặng châm cho cậu một ly trà, cậu xoa đầu đứa bé trai, nhận trà.
Đột nhiên Phó Dương Hi nghĩ đến một chuyện, nhìn giáo sư Cao: "Giáo sư, trước đây Triệu Minh Khê..."
Thành tích của Thẩm Lệ Nghiêu cũng rất tốt, chẳng lẽ cậu ta cũng cùng tới đây với Bé Khẩu Trang sao?
Giáo sư Cao vừa liếc mắt đã hiểu đứa nhỏ này nghĩ gì, hừ lạnh: "Không cần hỏi, trước đây con bé không dẫn ai tới, cậu là người đầu tiên."
Phó Dương Hi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn vì chút chuyện nhỏ này mà bé chim trong lồng ngực đắc ý đến mức xòe đuôi công. Thẩm Lệ Nghiêu ăn cơm với người nhà họ Đổng cùng Bé Khẩu Trang, nhưng mình là người đầu tiên đi gặp giáo sư Cao với Bé Khẩu Trang, mình cũng đâu có thua đâu!
Phó Dương Hi nghĩ thế, nhếch môi, nhấp ngụm trà rồi nhìn về phòng bếp.
Nhà giáo sư Cao nhỏ, phòng bếp cũng dạng mở.
Triệu Minh Khê buộc mái tóc dài lên, để lộ cần cổ trắng nõn.
Trời sập tối, ánh hoàng hôn chiếu vào khung cửa sổ, dừng trêи sườn mặt Triệu Minh Khê.
Đúng là kì lạ, sao Bé Khẩu Trang làm gì cũng đẹp thế?
Làm gì cũng đáng yêu.
"Đẹp không?"
Phó Dương Hi ngượng ngùng, không hề do dự mà nói một cách đắc ý: "Đương nhiên là đẹp rồi."
Giáo sư Cao kỳ quái nói: "Đẹp đến mức cậu đổ hết trà tôi xuống sàn rồi đó." Phó Dương Hi giật mình, giờ cậu mới nhận ra tay mình ướt đẫm. Cậu vội nhảy lên, luống cuống cầm khăn tay trêи bàn trà lau sàn cho giáo sư Cao.
Minh Khê đứng trong phòng bếp: "..."
Cô cắn môi, mặt hồng hồng.
Điều thứ hai, hình như cậu cũng...