Edit: Pinkie
Minh Khê cười đủ rồi, cũng có chừng mực, nếu không cô sợ Phó Dương Hi sẽ xấu hổ tới mức đụng tới vết thương. Cậu vẫn đang bị treo một chân, điều đó chẳng có gì đáng buồn cười cả. Minh Khê ngồi lại trêи ghế, vuốt thẳng chăn bông mà cậu làm loạn, nghiêm túc dịch sát người Phó Dương Hi.
“Được rồi, chúng ta ăn một chút gì đi, cậu muốn ăn cái gì? Tớ xuống dưới mua.”
“Bên ngoài tuyết còn đang rơi đó, cậu đi làm gì. Tay chân nhỏ như cậu mang đồ ăn về thì đổ hết cả thôi. Gọi đồ ăn tới?” Phó Dương Hi bất đắc dĩ buông tay Triệu Minh Khê: “Không thì để Tiểu Lý đi.”
Cậu nắm tay cô, một cái tay khác thì duỗi lấy điện thoại ở trêи tủ đầu giường, tìm số điện thoại của Tiểu Lý.
“Cậu muốn ăn gì?”
Minh Khê báo tên vài món.
Phó Dương Hi nhìn điện thoại, gõ chữ bằng một tay. Cậu gõ chữ nhanh chóng, nhập toàn bộ món mà Minh Khê muốn ăn vào.
Minh Khê nhìn cậu, cảm thấy buồn cười, nhéo tay cậu một cái: “Cho nên Tiểu Lý đi thì bên ngoài không có tuyết rơi sao? Đồ ăn cũng sẽ không đổ?”
Phó Dương Hi cảm thấy cô đã biết rõ còn cố hỏi, lại còn cố ý trêu chọc cậu. Chờ đến khi gửi xong tin nhắn, cậu thả điện thoại xuống, cong một chân lên, ung dung nhìn cô nói: “Tiểu Lý lãnh lương, để anh ấy chạy một chút thì có sao đâu?”
Minh Khê nói: “Cậu cũng có thể cho tớ tiền lương.”
Phó Dương Hi: “Cậu biết rõ ——”
Minh Khê: “Biết rõ cái gì?”
“Biết rõ —— Biết rõ tớ đã xem cậu là đối tượng của tớ! Cái này sao có thể giống như Tiểu Lý? Tớ đau lòng vì Tiểu Lý làm gì?! Tớ lại không xem Tiểu Lý là đối tượng của mình!” Mặt Phó Dương Hi nóng lên, bình đã mẻ không sợ rơi nói. Nhìn thấy Minh Khê ɭϊếʍ môi, hai mắt cong cong cười thì cậu tức giận đưa tay nhéo nhéo mặt Minh Khê một cái: “Làm sao trước kia tớ không phát hiện cậu có thể ức hϊế͙p͙ người khác như thế?”
Minh Khê biết nghe lời, nhanh chóng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Nhưng bây giờ cậu cũng đừng có ý nghĩ muốn trả hàng ——”
Trong lòng Phó Dương Hi căng thẳng, trừng mắt nhìn Triệu Minh Khê, vừa định hỏi hàng gì, sao cậu có thể tùy tiện trả hàng? Cậu làm sao có thể trả hàng, cô không nên hối hận.
Thì đã nghe Minh Khê nói: “”Đã không còn kịp rồi.”
Mặt Phó Dương Hi hơi đỏ, tim nhảy tới cổ họng rồi lại nuốt vào trong bụng.
Minh Khê cười, nói đùa với Phó Dương Hi: “Phó thiếu vừa có tiền lại đẹp trai, tớ phải ỷ lại vào cậu thôi.”
Phó Dương Hi cố gắng để khóe miệng không cong lên, giả bộ như bất đắc dĩ nói: “Lại đây, lại đây, cũng chỉ được như thế này à.”
Thật sự là —— Sau khi khẩu trang nhỏ thích cậu thì giống hệt như trong tưởng tượng của cậu mà.
Rất dính người.
Lúc này vừa mới thổ lộ thôi mà đã dính người như vậy rồi, sau này phải làm sao bây giờ.
Hai người nắm tay nói chuyện. Thật ra bọn họ cũng không nói chuyện gì, mặc dù là những lời nói nhảm vô nghĩa, nhưng mặt mày hai người đều rất hớn hở.
Trong lòng Minh Khê tự nhủ, sớm biết có một ngày sẽ ở cùng một chỗ với Phó Dương Hi, cô sẽ thổ lộ sớm một chút, cũng không cần phải lãng phí thời gian nhiều như vậy. Trong lòng Phó Dương Hi cũng nghĩ, sớm biết quanh đi quẩn lại khẩu trang nhỏ cuối cùng vẫn sẽ thích cậu thì ngày đầu tiên nhìn thấy cô, ngay thời điểm cậu có cảm giác như bị điện giật tê dại thì cậu đã ép buộc cô ở bên cạnh cậu.
Nhưng tiếc nuối là tiếc nuối, may mắn, hiện tại vẫn chưa muộn.
……
Không tới mấy phút sau, có tiếng đập cửa ở bên ngoài. Hai người còn tưởng rằng Tiểu Lý mua đồ ăn trở về.
“Tớ gửi cho anh ấy cả mười mấy món ăn, bây giờ đã về rồi ư?” Phó Dương Hi không dám tin được tốc độ này.
Minh Khê nói: “Tớ đi mở cửa.”
Cô vừa muốn đứng dậy, Phó Dương Hi còn đang nắm chặt tay cô chưa buông thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cửa không khóa, ở bên ngoài vặn cái chốt một phát thì cửa mở ngay.
“Đang êm đẹp làm sao lại vào bệnh viện rồi?”
Người đi vào là Khương Tu Thu, Kha Thành Văn và Hạ Dạng. Bọn họ nghe nói Phó Dương Hi bị té gãy chân nên sang đây xem thử.
Minh Khê nhìn thấy Hạ Dạng thì mặt cô lập tức đỏ bừng.
Xong đời.
Cô còn chưa nói chuyện mình thích Phó Dương Hi với Hạ Dạng.
Trước mặt nhiều người như vậy, tay nắm tay, là con gái, Minh Khê vẫn có chút thẹn thùng. Cô vô thức muốn rút tay mình về, nhưng mà không rút được. Phó Dương Hi nắm tay cô rất chặt. Minh Khê ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: “Bây giờ muốn công khai sao?”
Phó Dương Hi không hiểu ánh mắt của Minh Khê, bất mãn nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: “Vì sao đột nhiên lại buông tay?”
Ngay lúc hai người còn đang giao lưu bằng mắt thì ba người Kha Thành Văn đã đi đến.
Kha Thành Văn nhìn mắt cá chân trái băng thạch cao vô cùng thê thảm của Phó Dương Hi thì hỏi: “Anh Hi, làm sao mà cậu biến thành như thế này? Nếu muốn đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?”
Minh Khê xoay người nhìn bọn họ, thấy bọn họ còn chưa nhìn thấy hai người nắm tay. Minh Khê tránh không thoát khỏi tay Phó Dương Hi, cô căng thẳng, trực tiếp nắm cả tay mình và tay cậu nhét vào dưới chăn.
Rốt cuộc Phó Dương Hi đã hiểu cô muốn nói gì, vẻ mặt ai oán nhìn cô.
Nhưng mà Minh Khê không nghĩ tới, làm như vậy càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn. Lần này, cả ba người kia đều nhìn thấy tay Minh Khê đặt cùng một chỗ với tay của Phó Dương Hi dưới chăn. Hơn nữa tay cô còn nhích tới nhích lui, làm chăn bông phồng lên thành một núi nhỏ.
Ba người: “……”
Gương mặt của cả Kha Thành Văn và Hạ Dạng đều vô cùng đặc sắc.
……
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh một cách dị thường. Nhưng mà Minh Khê và Phó Dương Hi còn không ý thức được chuyện gì.
Phó Dương Hi không kiên nhẫn nhìn ba người một chút, trách cứ bọn họ phá hủy bầu không khí của mình và khẩu trang nhỏ: “Sao các cậu lại tới đây? Nghe nói từ đâu vậy?”
Minh Khê cũng quay đầu nhìn bọn họ một chút: “Ngồi đi, bên kia có ghế sô pha.”
Thế mà hai người này còn bình tĩnh bảo bọn họ ngồi như thế?!!
Hạ Dạng: “Minh Khê???”
Kha Thành Văn nuốt nước miếng, nói: “Triệu Minh Khê, tay cậu với tay anh Hi bỏ vào trong chăn làm gì thế?”
Khương Tu Thu ôm lấy cánh tay mình, ý vị thâm trường nói: “Mức độ tiến triển của hai người thật khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn nha.”
Minh Khê cúi đầu nhìn, thì thấy —— Phó Dương Hi níu tay cô lại để cô không buông tay làm cho chăn bông dồn lại thành một núi nhỏ. Minh Khê đột nhiên ý thức được Kha Thành Văn đang nói gì, cô nhất thời
nhảy dựng lên, trêи mặt nóng bừng.
“Các, các cậu đang nói cái quỷ gì thế? Tớ chỉ là, tay tớ có chút lạnh, cho nên để vào trong chăn cho ấm một chút.” Minh Khê luống cuống giải thích.
Phó Dương Hi cũng hậu tri hậu giác kịp phản ứng, hai bên tai lập tức đỏ bừng, quơ lấy một cái gối ném về phía cửa: “Trong đầu hai người các cậu chứa toàn thứ gì đó, có thể ngậm miệng lại được không?!”
Kha Thành Văn và Hạ Dạng vẫn chưa hoàn hồn, miễn cưỡng tin tưởng Triệu Minh Khê vươn tay vào trong chăn Phó Dương Hi chỉ để làm ấm. Chỉ là hai người lại nhìn Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chỗ nào đó thay đổi. Nhưng mà cụ thể chỗ nào thì không biết được, nhưng giống như còn mập mờ hơn so với trước đây.
Khương Tu Thu và Hạ Dạng ngồi xuống ghế sô pha, Kha Thành Văn đi nhặt cái gối rồi đi rót nước.
Mấy người vừa tới, còn chưa kịp ngồi, đến nước cũng chưa uống một ngụm đã bị Phó Dương Hi chân treo thạch cao thúc giục cút nhanh.
Kha Thành Văn rất thương tâm: “Anh Hi, sao cậu lại như thế? Tớ nghe nói cậu bị té gãy xương nên nhanh chóng tới đây, chờ một lúc tới lúc muốn đi vệ sinh, chắc chắn sẽ cần tới tớ đó nha.”
Thực sự Minh Khê cũng muốn để cho bọn họ đi nhanh, thế nên không chút suy nghĩ nói: “Không có việc gì, không cần tới cậu, một chân Phó Dương Hi cũng có thể, hơn nữa, tớ cũng có thể hỗ trợ.”
Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê một chút, đỏ mặt, cong môi.
Nhìn đi, khẩu trang nhỏ cũng muốn ở riêng một mình mà. Sự bất mãn của cậu với việc không được thừa nhận mối quan hệ đã được giải quyết dễ dàng.
Kha Thành Văn: “…………”
Cậu luôn cảm thấy trước và sau khi anh Hi gãy chân, giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Vốn cậu đã không làm gì nhiều, bây giờ vị trí này lại bị Triệu Minh Khê chen mất một chân.
Một lát sau, có y tá tới tiêm thuốc chống viêm cho Phó Dương Hi.
Kha Thành Văn và Khương Tu Thu định đi phòng khám bác sĩ để xem phim, thuận tiện đi mua một ít đồ ăn vặt. Thế là hai người cùng Hạ Dạng đi ra ngoài.
Minh Khê ở lại trong phòng. Sau khi y tá tiêm xong, đi ra ngoài thì Minh Khê đứng dậy dịch chăn cho Phó Dương Hi, sau đó dịch gối đầu để cậu nằm thoải mái một chút.
Phó Dương Hi thừa dịp những người kia không có ở đây, sâu kín nhìn Triệu Minh Khê: “Vừa rồi cậu buông tay làm gì?”
Khẩu trang nhỏ có ý gì cơ chứ?
Không định phụ trách với cậu sao?!
Thổ lộ xong không có ý định công khai, muốn cậu làm bạn trai trong bóng tối à?
Minh Khê nghe câu hỏi như thế thì đã biết cậu muốn gì, ngay trước khi cậu tỏ vẻ không còn gì luyến tiếc thì cô lập tức giải thích: “Tớ không có, tớ không phải không muốn công khai. Vừa nãy đầu óc tớ rối bời, không chuẩn bị tốt.”
Nói xong, Minh Khê đưa tay mình cho cậu nắm.
Phó Dương Hi nắm tay cô nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ không tin tưởng nhìn cô. Sau khi nhìn cô trong chốc lát, cậu lại rủ mắt xuống, vẻ mặt bi thương, trầm mặc thở dài, buồn bực nói: “Khẩu trang nhỏ, cậu không cần giải thích, tớ đều hiểu, dù sao cậu chính là ——”
Minh Khê sợ cậu càng nói càng xa, vội vàng nói trước: “Như thế này, cậu quyết định đi, cậu nghĩ thời điểm nào thích hợp để công khai, tớ đều ok cả.”
“Thật?” Phó Dương Hi kiềm chế để khóe miệng mình không cong lên, hốc mắt vẫn đỏ và trêи mặt vẫn tỏ vẻ yếu ớt, đầy tổn thương.
Minh Khê nóng lòng muốn lắc vai cậu: “Thật!”
Đến cùng, phải như thế nào mới có thể cho cậu ấy liều thuốc an thần đây chứ?!
“Vậy cậu quàng khăn quàng cổ giúp tớ, cổ tớ lạnh.” Phó Dương Hi đột nhiên nói.
Tay phải của cậu đang truyền dịch, tay trái thì đang nắm tay Minh Khê.
Minh Khê đưa mắt nhìn, khăn quàng cổ của cậu đặt ở tủ đầu giường bên phải. Trong lòng Minh Khê tự hỏi, cổ lạnh thì bật máy sưởi cao hơn một xíu không được sao, nhưng thấy ánh mắt yếu ớt của Phó Dương Hi thì cô vẫn định đi một vòng giúp cậu lấy khăn quàng cổ.
Nhưng mà còn chưa kịp bước thì đã đi không được. Minh Khê nhìn Phó Dương Hi: “Cậu không buông tay, làm sao tớ qua đó lấy cho cậu được.”
“Cậu tự nghĩ cách đi.”
Minh Khê cảm thấy, mới vừa rồi cô vội vàng muốn giấu hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, bây giờ mình đuối lý nên tự giác để cậu ấy ăn hϊế͙p͙ mình lần này. Cô quỳ gối chân phải trêи giường, vươn tay qua người Phó Dương Hi để lấy khăn quàng cổ cho cậu. Ngay lúc ngón tay của cô mới chạm tới khăn quàng cổ, còn chưa cầm được thì Phó Dương Hi lại giơ tay phải đang truyền dịch của cậu lên.
Minh Khê vừa định nói cậu đừng làm loạn, không cẩn thận máu sẽ chảy ngược ra, thì sau đó cô cảm nhận được Phó Dương Hi nâng tay lên, ấn nhẹ sau cổ cô một cái.
“……”
Minh Khê không kịp chuẩn bị, không giữ thăng bằng tốt, trêи cổ lại giống như bị điện giật. Nhất thời không chống đỡ nổi, cô ngã rạp xuống người Phó Dương Hi. Chóp mũi lướt qua sống mũi thẳng tắp của Phó Dương Hi, đôi môi trực tiếp chạm lên khóe miệng của cậu.
Cảm giác mềm mại và khô ráp đi thẳng từ môi đến trái tim.
Tâm hồn run rẩy.
Hôn, hôn rồi?
Cứ như vậy ——
Minh Khê ngơ ngác mở to hai mắt, ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt Phó Dương Hi, đầu óc trống rỗng.
Bỗng nhiên cô nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, có tiếng bước chân lại gần, tiếp theo là tiếng hít sâu một hơi của ba người.
Phó Dương Hi dù đang bận bịu nhưng vẫn ung dung nhướng mi, hai tai đỏ bừng, kiềm chế ngượng ngùng, táo bạo nói một câu: “Là cậu nói có thể công khai, không bằng thì bây giờ luôn? Trong trường hợp này?”
“……”