Edit: Pinkie
Hôm sau, Lư Vương Vĩ đặc biệt chú ý, và phát hiện Triệu Minh Khê lại đẩy xe lăn đẩy Phó Dương Hi vào lớp. Một đám con trai trong lớp cực kỳ hâm mộ, còn Phó Dương Hi thì kiêu ngạo tự đắc, tháo tai nghe treo trêи cổ, vẻ mặt phách lối. Phó Dương Hi quả thực hận không thể khoe Triệu Minh Khê với toàn thế giới. Còn Lư Cương Vĩ thì bị chọc tức.
Sau giờ học, mặt Lư Vương Vĩ xám xịt gọi Minh Khê vào văn phòng.
“Gần đây có phải có người trong lớp ức hϊế͙p͙ em hay không?”
? Minh Khê sửng sốt một chút: “Không có ạ.”
Lư Vương Vĩ nghiêm túc nói: “Minh Khê này, có chuyện gì em có thể nói với thầy, thầy sẽ làm chỗ dựa cho em.”
Minh Khê suy nghĩ một vòng trong đầu, thực sự không nghĩ ra ai đã ức hϊế͙p͙ cô. Trêи thực tế, khi cô chuyển đến lớp quốc tế, chuyện quan trọng nhất muốn làm là ôm đùi Phó Dương Hi. Kế sách này chính là muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, đến mức ngay từ đầu, đám đàn em trong lớp không ai dám làm gì cô, cho tới bây giờ, cô đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người.
“Thật sự không có ạ.”
Lư Vương Vĩ cho là Triệu Minh Khê khuất phục trước áp bức của Phó Dương Hi nên không dám nói, vì thế dứt khoát gọi Phó Dương Hi lên văn phòng.
Ông mắng Phó Dương Hi một trận: “Triệu Minh Khê là học sinh duy nhất của lớp chúng ta lọt vào vòng chung kết, thời gian quý báu biết bao nhiêu em còn không biết sao. Bình thường em gây chuyện thì thôi không tính, nhưng mà lại bắt nạt bạn nữ khi bạn ấy đang chuẩn bị cho vòng chung kết. Chuyện đẩy xe lăn này, đám cẩu bằng hữu của em không ai có thể đẩy sao, sao lại bắt nạt Triệu Minh Khê?!”
“Bắt nạt???”
Phó Dương Hi ngàn vạn lần không nghĩ tới ở trong mắt người khác thành ra như vậy. Mặt cậu đen xì.
Minh Khê dở khóc dở cười, nhanh chóng kiềm chế tính khí bạo lực của Phó Dương Hi, nói với thầy chủ nhiệm: “Thầy à, thầy hiểu lầm rồi. Gần đây em dọn ra ngoài ở, chỗ đó gần với Phó Dương Hi, cho nên mới thuận tiện đẩy cậu ấy đến trường mỗi ngày, không phải cậu ấy ức hϊế͙p͙ em đâu ạ.”
“Thầy không tin.” Lư Vương Vĩ tức giận nói với Phó Dương Hi: “Chân em bị thương thì thuê hộ lý đi, hoặc để Kha Thành Văn giúp em, em sai Triệu Minh Khê làm gì? Chẳng lẽ Triệu Minh Khê cam tâm tình nguyện giúp em ư, còn không phải là do sợ đắc tội với em sao? Cũng không có khả năng hai người các em đang yêu đương?!”
Phó Dương Hi trừng mắt nhìn Lư Vương Vĩ, cố nén lửa giận: “Thầy có ý gì?”
Cậu cũng không hy vọng chậm trễ thời gian của khẩu trang nhỏ, cho nên mỗi ngày đều lên lớp rất sớm, phối hợp với thời gian của khẩu trang nhỏ. Có thể cùng đi học, tâm tình của cậu muốn bay lên tận trời, nhưng vì sao Lư Vương Vĩ lại nói chuyện —— Nói khẩu trang nhỏ sợ đắc tội với cậu nên mới giúp cậu? Cậu kém cỏi như vậy sao?!
Phó Dương Hi còn chưa nói hết, thì đã nghe Minh Khê nói: “Đúng vậy ạ, chúng em đang yêu nhau, hình như nhà trường cũng không có quy định cấm yêu sớm mà đúng không ạ.”
Lư Vương Vĩ: “……”
Không khí lặng đi trong hai giây.
Cả người Lư Vương Vĩ đều choáng váng, đặt ly trà xuống bàn mạnh tới mức nước trà giật nảy lên.
“Cái gì???”
Phó Dương Hi đong đưa chân bó bột, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ, con chim nhỏ đắc ý vẫy vẫy lông.
Nhưng không đợi cậu đắc ý, Lưu Vương Vĩ đã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Minh Khê, giống như hận không thể lay bả vai Minh Khê: “Minh Khê, làm sao mà em lại nghĩ ra chuyện như vậy? Em có khó khăn gì thì có thể nói với thầy cô nha!”
Phó Dương Hi: “——”
Mẹ nó!
Hai người từ văn phòng đi ra. Lư Vương Vĩ đang khϊế͙p͙ sợ cuối cùng cũng miễn cưỡng tiếp nhận chuyện hai người đang yêu nhau, ông đỡ trán, làm bộ đau lòng nhức óc như kiểu ‘để cho tôi từ từ bình tĩnh lại’, giống như cải trắng của mình bị con lợn béo cướp mất.
Mà Phó cướp cải trắng Hi cảm thấy mình bị phân biệt đối xử. Trong từ điển của mấy người này, đại ca trường học không thể yêu đương với học bá sao, yêu đương chính là không học tập đường hoàng sao, công việc thực sự của cậu chỉ là ngủ, ức hϊế͙p͙ bạn học rồi tặng thêm vài tòa nhà sao? Mà Triệu Minh Khê yêu đương với cậu là do cậu uy hϊế͙p͙, ép buộc Triệu Minh Khê.
Minh Khê đi bên cạnh cậu, chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của cậu: “Không vui sao?”
Bình thường Phó Dương Hi quá cao, muốn chọc cũng chọc không tới, bây giờ cậu ngồi xe lăn, sờ đỉnh đầu cậu cũng hoàn toàn không chút áp lực nào.
Phó Dương Hi cất giọng bá đạo: “Cô gái, không được chọc loạn.”
Minh Khê: “Thầy chủ nhiệm không có ác ý gì đâu, thầy ấy chỉ lo lắng cho việc học của tớ mà thôi.”
“Ừm, tớ biết, thầy ấy đối tốt với cậu, tớ không tức giận.” Phó Dương Hi nói.
Chỉ là cậu có chút phiền muộn, chẳng lẽ ấn tượng trước đây của cậu để lại trong lòng người ta thực sự chỉ là gây chuyện thị phi, làm xằng làm bậy sao? Mấy thầy cô hình như đều cảm thấy cậu ức hϊế͙p͙ khẩu trang nhỏ. Vậy liệu nhà họ Đổng được xem là người thân của khẩu trang nhỏ thì có tiếp nhận cậu hay không?
Minh Khê nhìn cậu: “Vậy cậu cười một cái nào.”
Phó Dương Hi giật giật khóe miệng, di chuyển xe lăn đi về lớp. Còn chưa đi vào, thì Minh Khê đã đóng sầm cửa sau của lớp học lại. Hai tay Minh Khê chống trêи xe lăn của cậu, bình tĩnh nhìn cậu.
“Mua~”
Phó Dương Hi lập tức bị vẻ dễ thương của cô làm cho đầu óc choáng váng.
Sau đó lại nghe Minh Khê nói: “Dù sao mặc kệ như thế nào, tớ chỉ cần cậu.”
“……”
Phó Dương Hi siết chặt tay vịn, quay đầu qua một bên, hai tai đỏ bừng, cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Mẹ nó! Khẩu trang nhỏ thực sự tốt!
Cậu chết mất thôi!
Yêu đương thật sự là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Trước kia Phó Dương Hi nghĩ là Triệu Minh Khê thích mình, thường thường dương dương tự đắc, đồng thời bởi vì những hành động quan tâm như đưa đồ ngọt, chạy phạt giúp mình mà trong lòng nảy sinh niềm vui sướиɠ thầm kín. Phó Dương Hi coi đó là khoảng thời gian vui vẻ, mãn nguyện nhất trong mấy năm gần đây của mình, nhưng mà không nghĩ tới, sau khi chính thức ở chung một chỗ, còn vui vẻ hơn so với trước kia cả trăm nghìn lần. Đi qua ngọt bùi cay đắng, chỉ còn lại chua và ngọt.
Cậu không còn mong đợi trống rỗng chờ cô nhìn mình, không cần thấp thỏm, trằn trọc, quay đi quay lại. Lúc cậu nhớ cô, cô cũng nhớ cậu, lúc cậu nhìn cô giữa biển người thì cô cũng luôn chăm chú nhìn cậu. Chỉ với một ánh mắt, hai người có thể hiểu được tâm trạng của nhau.
Đó là cảm giác vững vàng khi đặt tay mình trong tay đối phương —— Biết là cho dù có vấn đề gì đi chăng nữa thì cũng trao đổi với nhau, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không tách rời nhau.
Giữa trưa, mọi người cùng nhau tới căn tin ăn cơm.
Sau khi Đổng Thâm chuyển trường thì thường xuyên tới căn tin tìm Triệu Minh Khê. Cậu không chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Minh Khê thì cũng chiếm lấy chỗ ngồi ở đối diện Minh Khê. Hết lần này tới lần khác, Minh Khê đều đối với cậu ấy vô cùng tốt, thường xuyên chiều theo cậu ấy.
Phó Dương Hi luôn nhìn cậu ấy không thuận mắt, cậu ngồi bên cạnh Triệu Minh Khê, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đổng Thâm đang đưa đĩa rau tới cho Triệu Minh Khê. Đưa đĩa rau thì cũng thôi đi, cậu ấy còn gắp rau cho Triệu Minh Khê còn thịt kho tàu thì gắp cho mình.
Triệu Minh Khê vốn đã gầy, ăn cũng ít, đồ ăn có một chút thịt đều bị Đổng Thâm gắp ra.
Nắm đấm của Phó Dương Hi cứng lại, cậu đặt đũa xuống, nghiêm mặt: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu có bạn gái đi, ngày ngày tới tìm bạn gái anh để làm gì?”
Đổng Thâm trợn mắt nhìn Phó Dương Hi: “Bạn gái anh? Nghĩ hay nhỉ, anh nhìn xem thử Minh Khê có thừa nhận không? Nhiều người theo đuổi chị ấy như vậy, tại sao chị ấy lại trèo lên ngọn cây của anh, tính tình của anh thối như vậy mà.”
Phó Dương Hi: “……”
Kha Thành Văn thấy mặt Phó Dương Hi đen thui, nghĩ thầm, thằng nhóc Đổng Thâm không biết là nhà giàu mới nổi từ đâu tới, đủ ngông cuồng, mỗi lần đều có thể làm anh Hi phát nổ. Cậu vội vàng ngăn lại: “Đổng Thâm, khi ăn không nói chuyện có biết không?”
Đổng Thâm còn muốn mở miệng trào phúng, thì Minh Khê đã bất đắc dĩ nói với cậu ấy: “Em ăn nhanh lên, sao nhiều lời như vậy. Lần sau em cũng ăn trưa với bạn cùng lớp của mình đi, đừng có tới lớp mười hai tìm bọn chị.”
Minh Khê đụng đụng cùi chỏ vào Phó Dương Hi. Cả người Phó Dương Hi hoàn toàn thư thái, lại cầm đũa lên, bỏ miếng thịt trong đĩa của mình vào chén Minh Khê, sau đó dương dương đắc ý nhìn chằm chằm Đổng Thâm: “Nghe chưa, cậu bé.”
Đổng Thâm vô cùng ấm ức, cắn đũa: “Đây không phải là do em vừa mới chuyển trường, còn chưa quen được bạn mới sao.”
“Cái này dễ thôi.” Phó Dương Hi cố tình đối nghịch với cậu ấy, trịch thượng liếc mắt nhìn cậu ấy: “Gọi một tiếng anh rể, anh sẽ bảo cả đám người lớp mười đều xoay quanh cậu.”
Đổng Thâm: “……”
Đánh chết Đổng Thâm cũng không gọi. Nói đùa à, cậu cũng có tôn nghiêm có được hay không? Gọi một tiếng như vậy, sau này cậu còn có lập trường gì để tranh chị Minh Khê với Phó Dương Hi?
Đổng Thâm không chịu gọi, nhưng trong lòng Triệu Vũ Ninh ngồi phía sau bọn họ, đang vùi đầu ăn cơm lại muốn nói: Mẹ nó, Triệu Minh Khê và thái tử gia của Phó Thị ở cùng một chỗ? Chuyện khi nào? Từ khi nào mà Đổng Thâm lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy?
Từ khi Triệu Minh Khê đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, Triệu Vũ Ninh cảm giác như cậu bị cô lập ở bên ngoài vòng tròn của chị ấy, mọi chuyện biết được đều từ tin tức ngầm nghe ngóng được. Chờ đến khi cậu phát hiện, thì không biết mọi chuyện đã xảy ra bao lâu rồi.
Trong đầu Triệu Vũ Ninh chỉ có một ý niệm đối với Đổng Thâm, đó chính là ghen ghét. Triệu Vũ Ninh cảm thấy chua xót, thậm chí cậu cảm thấy Đổng Thâm không biết tốt xấu, Triệu Minh Khê xem cậu ta như em trai để yêu thương, làm bánh ngọt cho cậu ta, còn dạy bảo cậu ta, Đổng Thẩm còn có gì không tình nguyện cơ chứ? Cả tiếng ‘anh rể’ cũng không thèm gọi. Đổi lại là cậu, cậu lập tức đồng ý gọi ‘anh rể’.
Triệu Vũ Ninh thấy nhóm người Triệu Minh Khê ăn xong, cũng nhanh chóng bưng đĩa đứng dậy, bỏ bạn bè của mình qua một bên, đuổi theo.
“Anh rể.” Cậu gọi Phó Dương Hi một tiếng.
Phó Dương Hi ngồi trêи xe lăn: “……”
Triệu Minh Khê: “……”
Kha Thành Văn, Đổng Thâm: “……”
Triệu Vũ Ninh sợ Triệu Minh Khê rời đi, nhanh chóng muốn nói chuyện với cô mấy câu. Thực sự cậu có rất nhiều chuyện muốn nói, kể cả chuyện gần đây mẹ Triệu bị bệnh một trận, là viêm ruột thừa phải nằm viện làm tiểu phẫu, tính tình của mẹ Triệu giờ đây cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, cậu cũng đã làm hòa với mẹ Triệu rồi. Còn có, sự nghiệp trong nhà bị ảnh hưởng bởi sự kiện kia của Triệu Viên, tình huống bây giờ không được tốt, cha và anh trai vẫn đang loay hoay ngày đêm. Còn nữa, anh cả đã tra ra được người đăng bài là Ngạc Tiểu Hạ, cậu muốn Triệu Minh Khê cẩn thận với Ngạc Tiểu Hạ một chút……
Một đống chuyện ở trong lòng Triệu Vũ Ninh, cậu cũng có áp lực rất lớn, muốn tìm người bộc bạch một chút. Nhưng cậu cũng biết, bây giờ, chỉ sợ Triệu Minh Khê sẽ không muốn nghe những chuyện này —— Cậu cứ lầm bầm những chuyện này sẽ làm cho Triệu Minh Khê càng ngày càng cách xa cậu.
Thế là lời nói đến bên miệng, nhịn một chút, Triệu Vũ Ninh nói ra lại là: “Em có nuôi một con mèo, tên Tiểu Mỹ.”
Cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn Triệu Minh Khê: “Có thời gian rảnh, chị có muốn đi xem một chút không? Em có thể ôm nó tới, nó rất ngoan.”
Tâm tình của Minh Khê có chút phức tạp. Triệu Vũ Ninh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi rõ ràng nhất là không còn ồ ồ ạt ạt như trước nữa, phương thức đối xử với cô cũng không phải to giọng lớn tiếng nữa mà là cực kỳ cẩn thận.
Minh Khê vẫn không muốn dính dáng gì tới nhà họ Triệu, nhưng đối mặt với đôi mắt đỏ bừng, trông vô cùng khổ sở và buồn bã của Triệu Vũ Ninh thì cô vẫn không thể nỡ lòng nói ra lời tàn nhẫn.
Cô nói: “Hôm nào đi.”
Cả nhóm Minh Khê rời đi. Triệu Vũ Ninh ở phía sau lập tức rơi nước mắt.
Lời đó có ý là ——
Mặc kệ như thế nào, Triệu Minh Khê hình như không còn chán ghét cậu như trước nữa.
*
Mặc dù Minh Khê và Phó Dương Hi không gióng trống khua chiêng thông báo bọn họ đang ở chung một chỗ với tất cả mọi người, nhưng mà hành động thân mật của bọn họ khó mà không lộ ra. Thế là, trước ngày kỷ niệm thành lập trường một tuần, hầu như cả tòa nhà đều xôn xao bàn tán chuyện Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi đang yêu nhau.
Chuyện này cũng truyền đến tai Thẩm Lệ Nghiêu.
Mặc dù đêm trong thời gian tập huấn đó, Thẩm Lệ Nghiêu cũng lờ mờ đoán sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà tin tức xấu giống như thuốc độc mãn tính, từng chút từng chút ăn mòn không khí xung quanh cậu, còn cậu vẫn lựa chọn bịt tai, không nghe ngóng.
Cho tới một ngày, từ xa xa, cậu nhìn thấy hai người kia từ cổng trường đi vào, cùng từ trêи xe bước xuống, Triệu Minh Khê mặc trêи người áo khoác của Phó Dương Hi, tay hai người đang nắm chặt. Trong đầu Thẩm Lệ Nghiêu mới ông một tiếng, sợi dây cung kia đã hoàn toàn đứt đoạn.
Cậu đứng trêи hành lang, cố gắng làm cho mình không có biểu tình gì, nhưng mà sắc mặt vẫn trở nên rất xấu xí trong gió lạnh.
Thẩm Lệ Nghiêu rất khó để hình dung tâm trạng của mình lúc này. Triệu Minh Khê vốn nên đang xuất hiện xung quanh cậu thì bây giờ đã biến mất khỏi thế giới của cậu, bước vào thế giới của Phó Dương Hi. Vốn nên là cậu đi cùng đường với Triệu Minh Khê thì bây giờ cậu ấy đang nắm tay Phó Dương Hi, đi trêи con đường hoàn toàn không có liên quan gì tới cậu. Con đường của cậu lập tức trở nên trống rỗng.
Triệu Minh Khê có rất nhiều thói quen nhỏ. Khi nghe người khác nói chuyện, cô sẽ nhìn người đó chăm chú, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lấp lánh. Lúc cô ngượng ngùng thì thỉnh thoảng mặt sẽ nóng lên, rồi vén tay ra sau tai.
Mà bây giờ, để cô lộ ra vẻ mặt này không còn là cậu, mà là một người khác.
Thẩm Lệ Nghiêu giống như đang nắm cát trong tay. Lúc cậu còn chưa nhận ra sự quý giá của việc cầm cát thì cát đã đến tay cậu. Cậu lại không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy cát không tốt. Nhưng bây giờ, cậu lại ý thức được mình muốn cô. Lúc muốn nắm chặt thì làm thế nào cũng không cầm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cát trong tay càng ngày càng ít, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện với Thẩm Lệ Nghiêu đều thuận buồm xuôi gió. Duy chỉ có chuyện này, kết cục thảm bại.
Với mắt thường, nhóm mấy người Diệp Bách cũng có thể nhìn ra Thẩm Lệ Nghiêu đang chán chường. Tính tình của Thẩm Lệ Nghiêu vốn lạnh lùng, không hay nói chuyện với người khác. Mặc dù những người bạn này vây quanh cậu, nhìn rất náo nhiệt nhưng cậu cũng không cởi mở tâm sự với bọn họ. Bởi vì xưa nay, cậu sẽ không để cho mọi người biết cậu đang nghĩ gì. Mọi người chỉ cảm thấy cậu kiêu ngạo, ưu tú, chói sáng, tỏa sáng, tất cả mọi người sùng bái cậu, nhưng cũng không