Edit: Pinkie
Những ngày tập huấn tiếp theo. Minh Khê tiếp tục bận rộn như vậy, thỉnh thoảng gọi video với Phó Dương Hi vào buổi tối. Ban đầu, lúc gọi video với Phó Dương Hi, Minh Khê còn cố ý gội đầu, nhưng thứ nhất là do về sau học hành mệt mỏi quá, không thể gội mỗi ngày, thứ hai là ở chung một chỗ lâu nên cũng quen thuộc hơn. Do đó, cô dứt khoát lười gội đầu. Dù sao Phó Dương Hi hình như vẫn rất yêu thích cô, sẽ không ghét bỏ cô không gội đầu.
Vào một ngày ở trong khu tập huấn, Minh Khê đang hóng gió ngoài hành lang thì đột nhiên nhìn thấy Phó Chí Ý bước ra từ lớp bên cạnh. Vẻ ngoài của Phó Chí Ý cũng không giống với Phó Dương Hi, cậu ấy trông điềm đạm, nho nhã hơn Phó Dương Hi rất nhiều.
Cậu ấy đi xuống dưới lầu.
Minh Khê chợt phát hiện dưới lầu có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi, người phụ nữ này nhìn khá quen, nào chỉ quen……
Chờ đã, đây không phải là ——?
Minh Khê nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ của mình một chút.
Cô giật nảy mình.
Cô phát hiện mình không nhìn lầm, kia là mẹ của Phó Dương Hi.
Khi Phó Chí Ý đi tới chỗ Vu Già Dung thì bà ấy lập tức vui vẻ trở lại, nhìn Phó Chí Ý đầy vẻ quan tâm. Bà ấy vỗ vỗ đầu Phó Chí Ý, đưa đồ ăn cho cậu ấy, còn choàng áo khoác cho cậu ấy, sau đó kéo cậu ấy lên xe.
Trong lòng Minh Khê nhất thời cảm thấy kỳ lạ, quan hệ giữa mẹ Phó Dương Hi và Phó Chí Ý cũng không quá thân thiết, nhưng tại sao bà ấy lại đối xử với Phó Chí Ý như đối xử với con ruột vậy. Minh Khê đứng trêи lầu hai, hình như ở dưới Phó Chí Ý cũng chú ý tới cô, ngẩng đầu lên nhìn cô.
*
Lúc đầu Minh Khê chờ đợi để biết một ít bí mật hào môn từ Phó Dương Hi. Phó Dương Hi không muốn nói nhất định là có nguyên nhân gì đó. Nhưng mà trong lòng cô bây giờ ngứa ngáy. Chuyện này giống như bị hóc xương cá vậy, làm cho Minh Khê cứ bị nghẹn ở cổ họng.
Dù sao Khương Tu Thu cũng không có ý định nói cho cô biết, Minh Khê định tìm Phó Chí Ý hỏi một chút.
Lúc đầu, cô nghĩ Phó Chí Ý rất khó gần, nhưng không nghĩ tới, Phó Chí Ý với Phó Dương Hi là hai tính cách hoàn toàn tương phản nhau. Cả người Phó Chí Ý trông như có chút đè nén, giống như trong lòng cất giấu một đống chuyện lớn. Tổng cộng Vu Già Dung tới đón cậu ấy ba lần thì mỗi lần trở về trông cậu ấy đều rất tồi tệ.
Trong hơn hai mươi ngày tập huấn, Minh Khê thỉnh thoảng cũng thỉnh thoảng hỏi thăm Phó Chí Ý đôi câu về chuyện quá khứ của Phó Dương Hi. Mới đầu, Phó Chí Ý không để ý tới cô lắm —— Có thể cảm thấy cô là bạn gái của Phó Dương Hi, mà vốn quan hệ của cậu ấy và Phó Dương Hi rất bình thường, không có nghĩa vụ đi giải đáp mấy vấn đề của cô. Nhưng mà sau khi cậu ấy tiễn Vu Già Dung lần thứ ba trở về, miệng Phó Chí Ý rốt cuộc đã bị Minh Khê cạy mở.
Minh Khê thấy một mình cậu ấy mua một đống bia về phòng uống thì cảm thấy có chút quái lạ, nói: “Cậu không muốn ra ngoài cùng với mẹ của anh Hi sao? Nếu như không muốn, trực tiếp từ chối không được sao?”
Phó Chí Ý liếc cô một cái: “Cậu cho rằng tôi muốn sao.”
Đêm nay, có thể Phó Chí Ý quá mức buồn khổ, đã uống quá nhiều nên nói ra một vài chuyện. Minh Khê nghe được một câu chuyện dưới góc nhìn của cậu ấy.
Rất hoang đường chính là, tướng mạo của cậu ấy và Phó Chi Hồng đã chết năm mười tám tuổi đó cực kỳ giống nhau. Qua nhiều năm như vậy, mẹ của Phó Dương Hi đều mượn cậu ấy mà sống trong mộng của mình.
Thế là qua một vài câu kể rời rạc của Phó Chí Ý, Minh Khê đã nhìn thấy được sơ qua về Phó Dương Hi năm mười ba tuổi. Cô nhìn thấy khi còn bé, Phó Dương Hi đã vùng vẫy ra sao khi bị chó hoang rượt đuổi với thương tích đầy mình, hốt hoảng trong ranh giới giữa phải tiếp tục chạy hay là quay lại, bị tra hỏi về cha và anh trai mình. Rồi cậu làm thế nào khi trơ mắt nhìn mẹ mình xem một người khác làm cái bóng của người đã chết mà hoàn toàn chối bỏ mình.
Thêm nữa, khi trời đang đổ mưa lớn, Phó Dương Hi còn chưa thoát khỏi bóng tối đã đến đồn cảnh sát viết lời khai, hồi tưởng về cơn ác mộng dưới bóng đèn chói sáng.
……
Từng cảnh tượng trầm mặc lạnh lùng xẹt qua cô như đèn kéo quân đang quay vòng. Thậm chí Phó Chí Ý chỉ tường thuật đơn giản, không có thêm bất kỳ từ ngữ miêu tả gì nhưng mà Minh Khê vẫn khó ngủ trắng đêm.
Trong ngực cô tràn đầy hình ảnh của Phó Dương Hi. Trong đầu cô hiện lên tất cả các chi tiết từ khi quen biết Phó Dương Hi đến nay. Mỗi một chi tiết nhỏ đều sống động và tươi sáng, hình ảnh thiếu niên trong gió vui cười giận mắng. Cô cho là mình đã hiểu tương đối nhiều về Phó Dương Hi, thế nhưng còn rất nhiều chuyện cô không biết. Mà bây giờ nghĩ kỹ lại thì rất nhiều chuyện đều được sáng tỏ.
Vì sao lúc cậu nhìn thấy chó sẽ giống như biến thành người khác, ánh mắt của cậu giống như gặp phải ác mộng.
Vì sao cậu luôn khó chìm vào giấc ngủ.
Vì sao người cậu thường xuyên bị thương.
Minh Khê trằn trọc, nhớ lại lần kia trêи cổ cậu có vết thương, bị thủy tinh quẹt làm qua, dài mấy cm, mặc dù nhỏ, không sâu, nhưng khi bị cắt thì đau đến mức như thế nào cơ chứ. Vết sẹo trêи người cậu đã được khỏi hẳn, nhưng vào lúc này, nó đã hằn sâu trong lòng Minh Khê. Trong lòng Minh Khê đau đớn. Cô không có cách nào làm dịu nỗi đau khổ này của mình.
Hơn nửa đêm, Minh Khê khóc bù lu bù loa. Phó Dương Hi gọi video tới nhưng cô không nhận, với trạng thái bây giờ của cô thì không thể nhận được, chỉ sợ vừa nhìn thấy cậu sẽ khóc to hơn, làm cho Phó Dương Hi có thể chạy tới ngay trong vòng một tiếng đồng hồ.
Hai mắt cô ʍôиɠ lung đẫm lệ, gửi tin nhắn cho cậu, nói mình đã ngủ, ngày mai về trường gặp.
Điều khổ sở nhất là mọi chuyện đã qua, giờ đây vết thương đã lành, đứng trước mặt cô bây giờ là Phó Dương Hi mười tám tuổi đã tự chữa lành vết thương của mình. Nhưng mà Phó Dương Hi bé nhỏ mười ba tuổi chật vật chạy trốn trong đêm đông kia không có ai an ủi cả. Triệu Minh Khê không có cách nào quay về quá khứ, không có cách nào nắm lấy tay Phó Dương Hi vào lúc đó.
Tim cô đau đớn. Cô mở mắt to nhìn trần nhà, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, mà cô chỉ muốn nhanh chóng, nhanh chóng nhìn thấy Phó Dương Hi.
*
Ngày hôm sau là cuối tuần. Quả nhiên, hai mắt Minh Khê đã sưng như quả hạch đào, cô dùng nước lạnh đắp thật lâu mà cũng vô dụng, cũng chỉ có thể để như thế ngồi xe buýt trở về.
Liếc mắt cô đã nhìn thấy Phó Dương Hi cao gầy đứng trong gió lạnh chờ cô trước cổng trường. Vừa thấy cô xuống xe, Phó Dương Hi đã đi tới xách hành lý cho cô, sau đó cũng phát hiện thần sắc khác thường của cô.
“Cậu khóc?” Phó Dương Hi nhạy bén nói, vô thức nhìn về phía Thẩm Lệ Nghiêu ở phía sau cách đó không xa.
Thẩm Lệ Nghiêu xách hành lý, mặt lạnh đi xuống, cũng nhìn cậu một chút. Phó Dương Hi lập tức muốn nổ tung, đuôi lông mày nhướng cao.
Minh Khê nhanh chóng kéo cậu qua một bên, nói: “Không phải khóc, hôm qua tớ ăn bún thập cẩm cay, quá cay, cay đến mức chảy nước mắt luôn. Tớ thật vô dụng, sáng nay mắt sưng lên luôn.”
Phó Dương Hi bán tín bán nghi, nhưng cậu có người quen trong đội tập huấn, cũng không nghe nói có người ức hϊế͙p͙ khẩu trang nhỏ như trong lần tập huấn trước. Chẳng lẽ thực sự là do ăn bún thập cẩm cay tới mức chảy nước mắt sao?
Minh Khê nói: “Không nói cái này nữa, không phải nói hôm nay đi nhà cũ của ông nội cậu ăn cơm sao?”
Mấy ngày trước hai người gọi video có nói qua. Lần trước ông nội Phó Dương Hi đến, ầm ĩ với cậu một trận, chia tay trong không vui. Sau đó Phó Dương Hi mới biết được ông cụ không có ác ý gì với Minh Khê cả. Mặc dù tính khí Phó Dương Hi bướng bỉnh nhưng cũng dũng cảm thừa nhận sai lầm, thế là nói xin lỗi với ông cụ. Lửa giận của ông cụ cuối cùng cũng tiêu tan, bảo hai người cùng nhau qua nhà ăn cơm.
Thế nên, Minh Khê đi theo Phó Dương Hi qua đó.
*
Tiểu Lý lái xe.
Trêи đường, Phó Dương Hi lập tức phát hiện hôm nay Minh Khê có chút không đúng: “Hôm nay cậu có chút lạ ——”
“Thế nào?”
Phó Dương Hi nhìn hai cánh tay luôn ôm chặt cậu, cả người khẩu trang nhỏ luôn dính trêи người cậu, thì khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ: “Quá dính người.”
Minh Khê: “……”
Minh Khê không muốn nói gì lúc này, tiếp tục vùi đầu vào trong ngực cậu, yên lặng ôm lấy cậu.
Nhà cũ của nhà họ Phó rất lớn, giống như kiểu nhà mà Minh Khê mới chỉ thấy trêи TV, có thể so