Edit: Pinkie
Phó Dương Hi tốn không biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng cũng để cho Triệu Minh Khê nằm sấp trêи lưng mình. Cậu cõng cô, bước từng bước chậm rãi, đi dọc theo bãi cát trở về. Còn có người nào khổ hơn cậu sao, phải dỗ dành Triệu Minh Khê an phận một chút, bảo cô ôm lấy cổ cậu để không bị té xuống.
Đi mười mấy phút, cuối cùng đã về tới khách sạn.
Trêи trán Phó Dương Hi đầy mồ hôi, mà cả người Triệu Minh Khê thì vẫn nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Cậu lấy thẻ phòng ra mở phòng, bước vào thì đèn lập tức sáng trưng. Bên ngoài tường thủy tinh, những con cá đủ màu sắc đang bơi lội tung tăng. Phó Dương Hi lau trán, đưa lưng về phía ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt Triệu Minh Khê xuống ghế sô pha.
“Cậu muốn vứt tớ ở đây sao?” Triệu Minh Khê đáng thương hỏi.
Hai tay cô còn đang ôm cổ cậu, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm vào gáy câu. Phó Dương Hi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Không phải, chỉ tạm thời đặt xuống một lúc thôi.”
“Không được.” Minh Khê quả quyết cự tuyệt: “Miệng lưỡi con trai đều gạt người, tạm thời là bao lâu? Ba giây sao? Hay năm giây?”
“Ba, hai, một.”
Hai tay cô buông lỏng cổ Phó Dương Hi trong ba giây, sau đó hung hăng ôm lại, hai chân cũng kẹp lên eo cậu: “Ba giây xong rồi.”
Ông trời ơi, sau khi say rượu, sao mà khẩu trang nhỏ lại dính người như thế này??
Phó Dương Hi bị sự dễ thương của cô làm cho tâm can rung động. Cậu ɭϊếʍ môi một cái, trong lòng đắc ý lại vui vẻ, nói: “Khẩu trang nhỏ, không thể rời xa tớ như vậy sao?”
“Đúng thế.” Triệu Minh Khê đánh chết cũng không buông tay, thiếu chút nữa muốn ghìm chết Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi nhịn không được mà khẽ cười một tiếng: “Vậy tớ đổi biệt danh cho cậu, gọi là bánh ngọt nhỏ dính người nhé.”
“Hừ.” Minh Khê vẫn không buông tay.
Phó Dương Hi đành phải xoay người, đối mặt với cô. Hai tay cậu chống đỡ trêи ghế sô pha, mà cô lọt thỏm vào bên trong vòng tay cậu, mái tóc dài rối loạn, đôi mắt ʍôиɠ lung nhìn cậu. Phó Dương Hi không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên khóe môi của cô một cái. Minh Khê bị cậu hôn dễ chịu, ngoan ngoãn để cậu hôn, thậm chí còn đưa tới cửa, hai tay ở trêи cổ cậu, kéo cậu xuống thấp một chút.
Giữa môi và răng là mùi bia nóng rực mà
ngọt ngào.
Nhưng tư tưởng ‘chính nhân quân tử’ đáng chết của Phó Dương Hi lại nổi dậy. Cậu cảm thấy cô đã uống đến say như chết, mặc dù mình cũng chỉ hôn cô một chút, nhưng cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Không được, vẫn phải nhịn, không được hôn.
Thế là Phó Dương Hi ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói với Minh Khê: “Nhanh buông tớ ra, đi tắm rồi ngủ tiếp.”
Minh Khê ngơ ngác nhìn cậu, bỗng nhiên oa một tiếng òa khóc, đương nhiên, chỉ là gào khan, không có nước mắt. Kỹ thuật diễn của cô bùng lên: “Cậu hung dữ với tớ.”
Phó Dương Hi: “……”
Cậu còn oan hơn cả Đậu Nga!
“Nếu cậu không thả tớ ra, tớ phải giúp cậu tắm rửa đó.” Phó Dương Hi uy hϊế͙p͙.
Mặt Minh Khê nóng lên, tiến tới hà hơi bên tai cậu: “Cũng không phải, không thể.”
“……” Phó Dương Hi không dám tin nhìn Triệu Minh Khê.
Cậu không thể làm được nữa, sau khi say rượu, khẩu trang nhỏ lại là tiểu yêu tinh kinh khủng gì thế này?! Sau này tuyệt đối không thể để cô ấy ở bên ngoài uống rượu với người khác!
Phó Dương Hi bỗng rất nghi ngờ, bây giờ Triệu Minh Khê có nhận ra mình là Phó Dương Hi hay không.
—— Sẽ không phải đối với tất cả mọi người cái cô nàng này đều hồn nhiên nũng nịu như vậy chứ.
Phó Dương Hi ngẩng đầu, kéo hai cánh tay của Triệu Minh Khê trêи cổ mình xuống, để Triệu Minh Khê nhìn thẳng mình, nghiêm túc hỏi: “Triệu Minh Khê, đừng lộn xộn, hỏi cậu một câu, cậu biết tớ là ai không?”
Triệu Minh Khê cười “hắc hắc hắc”, cánh tay nhanh chóng thoát khỏi tay Phó Dương Hi, tiếp tục không an phận sờ tới sờ lui trêи ngực Phó Dương Hi. Đến mức áo sơ mi của cậu cũng sắp bị cô xé hỏng.
Cô ngả ngớn mà nhìn Phó Dương Hi, tiếp tục thổi hơi bên tai cậu: “Là tâm can của tớ.”
“……”
Phó Dương Hi: awsl.
Cậu không khỏi đỏ mặt, cố ý làm mặt lạnh, gương mặt vô cảm nói với Triệu Minh Khê: “Cậu nhìn cho rõ đi, tớ là Thẩm Lệ Nghiêu.”
“……” Mặc dù Minh Khê đã quá say, nhìn mặt trăng giống như nhìn bánh trung thu, nhìn Phó Dương Hi cũng giống như cũng mọc ria mép. Nhưng làm sao cô có thể không nhận ra Phó Dương Hi mà xem là Thẩm Lệ Nghiêu cơ chứ.
Trong lòng Minh Khê đang say rượu os: Người trước mặt này ngốc nghếch gì thế.
Thế mà còn giả làm Thẩm Lệ Nghiêu để lừa cô?
Nhưng mà Minh Khê vẫn vô cùng phối hợp, đẩy Phó Dương Hi ra, hung dữ nói: “Thẩm Lệ Nghiêu, đừng đụng tôi.”
Quả thực Phó Dương Hi muốn cười. Làm sao mà khẩu trang nhỏ lại ngoan như vậy cơ chứ?!
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê ở dưới người mình, thay đổi sắc mặt, thâm trầm nói: “Vậy cậu nhìn lại cho rõ, bây giờ tớ là Phó Dương Hi này.”
Minh Khê say rượu không còn sức chạy gậy bánh xe.
Cô phối hợp diễn tiếp với cậu. Cô trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh hỉ: “Phó Dương Hi? Cậu đã đến sao? Ô ô ô, muốn ôm một cái.”
“……”
Tim Phó Dương Hi muốn tan chảy. Cậu kìm lòng không được mà nhẹ nhàng bóp bóp gương mặt của Triệu Minh Khê đang bổ nhào trêи người cậu.
Khẩu trang nhỏ thật đáng yêu. Thật mẹ nó, quá đáng yêu mà! Trêи thế giới còn có người có thể đáng yêu hơn Triệu Minh Khê sao?
Một đêm lộn xộn, đầu óc Minh Khê còn sót lại chút ý thức nhưng cả người đã rã rời như một vũng bùn, đứng còn đứng không nổi chứ nói gì đến chuyện tự mình tắm rửa. Cô một mực quấn lấy Phó Dương Hi nũng nịu, chết sống muốn để cậu giúp cô tắm.
Phó Dương Hi đành phải xả đầy nước trong bồn tắm, thử độ ấm của nước, sau đó mới nhắm mắt giúp cô cởi váy trêи người, rồi ôm cô vào bồn tắm. Khoảnh khắc ôm người vào bồn tắm này, đầu óc Phó Dương Hi như muốn nổ tung, cảm giác ở hai tay mềm mại lại tinh tế, làm cho trái tim của cậu muốn nhảy ra ngoài.
Triệu Minh Khê ở trong bồn tắm khua tới khua lui, cho là mình là một con cá, sau khi làm ầm ĩ thật lâu, Phó Dương Hi lại kéo cô ra, dùng khăn tắm bọc cả người cô lại, mặc áօ ɭót vào cho cô rồi thả trêи giường. Làm xong hết thảy, Phó Dương Hi muốn kiệt sức. Đừng nhìn khẩu trang nhỏ trông gầy, nhưng ôm rất nặng, chớ đừng nói chí là cô vẫn luôn ầm ĩ.
Đàn cá bơi lại bên ngoài thổi đầy bong bóng, giống như đang lên án hai người quá dính nhau.
Một đêm Minh Khê ngủ say, đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh. Lúc cô tỉnh ngủ, cả người đều cảm thấy không tốt, giống như rã rời thành từng mảnh. Thiếu chút nữa cô đã nghĩ Phó Dương Hi làm gì đó với cô.
Mặt Phó Dương Hi đỏ lên, ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên: “Tớ có thể làm cái gì, tớ thay quần áo cho cậu đều nhắm nghiền hai mắt, cậu biết có bao nhiêu quậy phá không? Sau này, không cho phép cậu uống rượu nữa.”
Kết quả, Minh Khê lại dùng ánh mắt ‘thế mà cái gì cũng không làm? Cậu có còn là đàn ông không’ thất vọng nhìn cậu.
Phó Dương Hi: “……”
*
Thời gian tươi đẹp luôn luôn trôi qua thật nhanh.
Mấy ngày kế tiếp, tiệc hải sản, lặn dưới biển, nhảy dây, đi du thuyền ra biển, chớp mắt đã đến giao thừa. Hai người đã đón Tết ở đây. Mặc dù Tết bây giờ đã không còn hương vị của Tết xưa, nhưng sau khi hai người xem bắn pháo hoa xong, trở về khách sạn bật TV xem chương trình cuối năm của năm nay, cũng đón giao thừa đến mười hai giờ.
Giữa lúc đó, Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng. Kha Thành Văn ở bên kia cô đơn tịch mịch gọi video cho Phó Dương Hi.Nhưng mà Phó Dương Hi đang tắm, người cầm điện thoại nghe là Minh Khê. Minh Khê vẫn đang nằm trêи giường ăn đồ ăn vặt —— Video vừa mở ra, Kha Thành Văn liền than lên một câu ‘oh, my eyes’ rồi cúp video.
“Năm mới mau ——” Minh Khê còn chưa nói xong thì video đã đen xì, cô dở khóc dở cười.
Cô gọi điện thoại chúc mừng năm mới mấy thầy cô, người nhà họ Đổng, còn có người nhà Hạ Dạng, đồng thời cũng hỏi thăm tình hình trong nhà Hạ Dạng.
Bây giờ chậu cây chỉ còn thiếu năm chồi. Sau khi cô dần thoát khỏi vận xui của nhân vật phản diện, Hạ Dạng cũng không còn bị xác định là bạn thân của nhân vật phản diện, cho nên những không may trong nhà Hạ Dạng cũng biến mất hoàn toàn. Kết cục như trong nguyên tác hẳn là sẽ không xuất hiện. Đây mới là điều có ý nghĩa lớn với Minh Khê.
……
Cô hi vọng không chỉ có vận mệnh của mình trở nên tốt hơn, cô càng quan tâm tới những người mà cô muốn bảo vệ, vận mệnh của những người đó đừng có dẫm lên vết xe đổ của đời trước.
Giữa chừng Phó Dương Hi nghe điện thoại, khi quay lại thì sắc mặt phức tạp nói là đã xác định, qua năm mới này mẹ cậu sẽ đưa vào trại an dưỡng ở nước ngoài để điều trị. Mà lần này, là Vu Già Dung đưa ra quyết định. Cũng không phải bởi vì lần trước Minh Khê bộc phát làm bà ấy tỉnh táo lại, mà có thể nói, Minh Khê thật ra chỉ đóng vai trò là một ngòi nổ rất nhỏ tác động đến bà ấy.
Bản thân Vu Già Dung luôn phải vật lộn với thực tại và quá khứ, làm cho chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỏi mệt không chịu nổi. Mà khi bà ý thức được bà đã làm tổn thương Phó Dương Hi thì phần lý trí rốt cục chiến thắng phần điên cuồng trong bà. Bà ý thức được, bà không có cách nào khống chế mình, có lẽ thật sự bà đã bị bệnh. Mà nếu như không chữa trị, sau này bà sẽ không có cách nào bù đắp vết thương đã gây ra cho đứa con còn lại của mình.
Như vậy, còn có thể làm gì khác hơn nữa.
Từ đầu đến cuối, Vu Già Dung không thừa nhận chồng mình và con trai đã chết. Nhưng ít ra, bà cũng không thể để đứa con trai nhỏ của mình cũng biến mất khỏi thế giới này.
Thời gian ông cụ đặt lịch để Vu Già Dung ra nước ngoài là mùng bảy, ngay trước ngày Phó Dương Hi trở về. Theo như lời Vu Già Dung nói, trước khi bà chữa trị khỏi, bà không muốn gặp Phó Dương Hi. Mà Phó Dương Hi tôn trọng quyết định này của bà.
Minh Khê không biết hết thảy mọi thứ phải chăng đều phát triển theo hướng tốt hơn hay không, nhưng tóm lại, hình như cũng không trở nên tệ hơn.
……
Thời điểm tệ nhất, cô đã ở cùng một chỗ với Phó Dương Hi.
Tết năm nay ở nhà họ Triệu thì vô cùng vắng vẻ. Năm nay, Triệu Mặc không về nhà, trong nhà chỉ có bốn người là cha Triệu, mẹ Triệu, Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh. Vốn bàn ăn bảy người, bây giờ trống ba vị trí —— Đương nhiên, vị trí trêи bàn ăn và phòng của Triệu Viên đều đã bị bỏ đi, đồng thời cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ đặt lại nữa.
Triệu Mặc gọi điện thoại về nhà, sau khi nói đơn giản vài câu chúc phúc thì cúp máy. Sự nghiệp của anh ấy bị ảnh hưởng, bây giờ vẫn đang bận rộn, năm mới cũng không có cách nào trở về.
Cả nhà bọn họ ngồi trong phòng khách, bật TV, trêи bàn bày đủ các loại trái cây và đồ ăn vặt nhưng không ai động đến, mà đều không yên lòng nhìn điện thoại. Trêи thực tế, trong lòng bọn họ đang mong chờ Minh Khê gọi điện thoại tới. Nhưng mà, ngày hôm nay, cho đến qua 0 giờ mà bọn họ vẫn không nhận được điện thoại của Triệu Minh Khê.
Bây giờ tình trạng của nhà họ Triệu như thế nào, Minh Khê cũng không biết. Trong lòng cô cũng không có chỗ dành cho bọn họ.
Năm nay, thời điểm mười hai giờ, cô và Phó Dương Hi đi dạo bên bờ biển. Nơi đó có đám đông đang náo nhiệt đốt lửa. Minh Khê nhìn sóng biển vỗ vào bờ, nghe tiếng hoan hô của mọi người, thậm chí còn rơm rớm nước mắt. Sống một cuộc đời hoàn toàn khác với đời trước, cuối cùng cô đã làm được.
Dưới ánh trăng, bên cạnh đám đông, cô và Phó Dương Hi ôm nhau chờ giao thừa đến.
*
Ngày trở về, lúc mặt trời mới mọc, Minh Khê và Phó Dương Hi ăn buffet xong, Phó Dương Hi đi tới tiệm trái cây cách đó không xa mua mấy trái cam, định cho Minh Khê mang lên máy bay.
Minh Khê mặc váy hoa, đứng đợi trông hành lý, mép váy và mái tóc dài của cô bị gió thổi tung. Cô đang vội vàng định đội mũ cói lên thì có một nhϊế͙p͙ ảnh gia ở cách đó không xa bỗng chụp hình cô.
Minh Khê còn chưa kịp phản ứng, thì Phó Dương Hi ở đối diện trả tiền mua trái cây xong, sắc mặt khó coi đi tới, yêu cầu đối phương xóa ảnh chụp.
Minh Khê: “……”
Ngay lúc này, Minh Khê nhận được điện thoại của thầy Lư. Trong điện thoại, thầy Lư kϊƈɦ động nói quá nhiều, ngoài trừ nghe được vài chữ thì Minh Khê chẳng nghe được gì nữa cả. Lúc cô cúp điện thoại, đầu óc trống rỗng, máu huyết chảy loạn lên đỉnh đầu.
……
Tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ.
Xui xẻo của cô đã biến mất từng chút một.
……
Rốt cuộc cô đã có thể dùng chính năng lực chân chính của bản thân để thi được thành tích của chính cô. Cô không còn là nữ phụ Triệu Minh Khê, rốt cuộc cô cũng chỉ là chính cô.
“Phó Dương Hi.” Chuyện đầu tiên sau khi Minh Khê cúp điện thoại là tìm Phó Dương Hi. Tất cả những chuyện mừng rỡ như điên đều muốn chia sẻ với cậu, không biết từ lúc nào, người này đã trở thành khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời mình.
Phó Dương Hi đã trở lại tiệm trái cây bên kia lấy cam, cũng thuận tiện mua thêm một bó hoa cúc nhỏ, lúc nghe được giọng nói có chút kϊƈɦ động của cô thì cậu còn chưa kịp phản ứng. Cậu vô thức quay đầu lại thì kết quả nhìn thấy Minh Khê đang chạy về phía cậu.
Góc váy của minh Khê bay lên không trung. Hành lý cô đều ném qua một bên, giống như một viên đạn nhỏ vui vẻ bay vào trong ngực cậu, thở không ra hơi mà nói: “Vừa mới, tớ vừa mới ——”
Phó Dương Hi cầm hoa, vỗ lưng cô, nói: “Từ từ nói, không vội.”
Trêи thực tế Phó Dương Hi đã đoán được, khóe miệng cậu đều đã cong lên vì cô.
Minh Khê hít một hơi, sau đó kϊƈɦ động nói: “Trận chung kết, đứng nhất toàn tỉnh.”
“……” Phó Dương Hi hít sâu một hơi, mặc dù biết cô lộ ra biểu tình này thì kết quả hẳn là vô cùng tốt, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới lại là đứng nhất toàn tỉnh.
Minh Khê vừa dứt lời, Phó Dương Hi liền nhét bó hoa cúc vào trong tay cô, ôm lấy cô điên cuồng quay vài vòng: “Quá tuyệt vợ ơi! Cậu thực sự là niềm kiêu ngạo của tớ!” Minh Khê bị xoay tới mức đầu óc choáng váng, cô nghe thấy cách xưng hô này thì vừa ngượng ngùng lại hưng phấn, tay cầm bó hoa cúc che kín mặt mình trêи đỉnh đầu của Phó Dương Hi.
Ngay lúc này, cô nhìn thấy rõ ràng, chậu cây bấy lâu nay mình trồng đang dần dần mọc ra cây cuối cùng —— Cuối cùng đã có được mười cây.
Minh Khê: ???
!!!
Minh Khê hận không thể điên cuồng lay bả vai của hệ thống: “Đây là ý gì? Tôi đã tích lũy đủ năm trăm chồi sao?”
Hệ thống cảm thán từ đáy lòng: “Đúng vậy, chúc mừng ký chủ, chúc mừng năm mới.”
Minh Khê: “Chúc mừng năm mới! Ô, ô, ô.”
Hệ thống thúc giục: “Cô còn có thể tiếp tục tích lũy, sau khi vận khí được năm trăm điểm thì đã hoàn toàn có được hào quang của nữ chính. Sau khi có được hào quang của nữ chính thì cuộc sống sau này của cô khẳng định sẽ hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.”
Minh Khê bỗng nhiên nói với Phó Dương Hi: “Tớ yêu cậu.”
Phó Dương Hi: “? Sao, làm sao lại đột nhiên ——”
Hai tai Phó Dương Hi vụt phát đỏ bừng, cậu cố gắng làm như ông chủ khí phách, nói một câu gì đó có ý nghĩa, nhưng giờ phút này đầu óc cậu trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể nói một câu giống như tên ngốc: “Tớ cũng vậy.”
Phó Dương Hi có thể không biết, cậu đã tặng cho Minh Khê một món quà, món quà đặc biệt nhất trong nhiều năm qua, món