Edit: Pinkie
Sau khi thi đại học xong, Minh Khê thực sự đã gặp mẹ Triệu. Sau khi cô bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, lúc những học sinh khác đều chạy về phía cha mẹ mình thì cô nhìn thấy mẹ Triệu đang che dù đứng dưới gốc cây bên ngoài tòa nhà dạy học. Trong lòng Minh Khê hơi hồi hộp một chút, tưởng là mẹ Triệu lại muốn khóc lóc trước mặt mình, nhưng mà không nghĩ tới, lần này mẹ Triệu không tiến lại gần cô mà chỉ đứng xa xa nhìn.
Ngày đó, mẹ Triệu đứng dưới gốc cây, đưa mắt nhìn nhóm Minh Khê và Hạ Dạng từng bước từng bước tới gần. Rốt cuộc bà đã thực hiện được trách nhiệm làm mẹ một lần, làm bạn với con mình trong suốt chặng đường cuối cấp ba.
Tháng bảy, thời tiết oi bức.
Trong thời gian này xảy ra vài chuyện, nào là trợ giúp giáo sư Cao ổn định nơi ở mới, xây dựng lại căn nhà cũ, Phó Dương Hi đi trại an dưỡng một chuyến, rồi Minh Khê và cậu về nhà cũ của ông cụ để ăn một bữa cơm.
Sau khi trở về, tất cả mọi người trong lớp quốc tế cùng ăn liên hoan. Đám đàn em lệ rơi đầy mặt, sau này cũng không còn đánh nhau với đám người lớp nâng cao nữa, ô ô ô. Bọn họ tranh nhau tới ôm Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê thì đều bị Phó Dương Hi ghét bỏ đẩy ra.
Kết thúc mọi chuyện, Minh Khê và Phó Dương Hi định sẽ đi du lịch trong khi chờ kết quả thi đại học và cuộc thi toàn quốc. Mà Kha Thành Văn nghỉ hè lại rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, thế là ở trong điện thoại gào khóc cầu xin hai người dẫn cậu ấy theo.
Kha Thành Văn: “Mang tớ đi với ahhhhhh, anh Hi, tớ thực sự rất chán, Zelda đã vượt cấp hai lần! Trò chơi không dễ chơi, TV không có gì để xem, thời tiết quá nóng nên cũng không muốn chơi bóng rổ!”
Phó Dương Hi ngồi xổm trêи mặt đất nhét giày vào vali, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ muốn ăn peach à, chúng ta ra ngoài chơi, mang theo cái bóng đèn lớn như cậu làm gì, ngại mặt trời không đủ sáng à? Cậu cũng đã mười tám tuổi rồi có thể tự mình đi được không?”
Kha Thành Văn: “Tớ có thể không làm bóng đèn to! Tớ sẽ thịt nướng, sẽ xem bản đồ, còn có thể xách hành lý, mang tớ theo tuyệt đối không lỗ.”
“Cậu tưởng ai cũng không biết nướng thịt sao, cái này cũng đáng để lấy ra nói à?” Phó Dương Hi cười nhạo một tiếng: “Lần trước, ở cửa hàng thịt nướng, không phải tất cả thịt nướng Triệu Minh Khê ăn đều do tớ nướng à. Còn cần cậu sao?”
Kha Thành Văn: “Anh Hi, cậu còn mặt mũi nói à, mấy miếng thịt nướng kia Triệu Minh Khê có ăn không, không phải sau đó đều đổ à?”
Phó Dương Hi trầm giọng nói: “Gan cậu to rồi đúng không? Trí nhớ cậu tốt thế à?”
Kha Thành Văn thấy cầu xin Phó Dương Hi không có kết quả, nên quay qua cầu xin Minh Khê đang xem tivi ở bên cạnh: “Cầu xin cậu, Triệu Minh Khê, vì tình bạn học chung một năm của chúng ta —— Tút tút tút.”
Còn chưa nói xong thì Phó Dương Hi đã vô tình cúp điện thoại.
Kha Thành Văn ở đầu bên kia điện thoại: “……”
Minh Khê cười nói: “Thật ra nhiều người một chút cũng náo nhiệt mà, không thì dẫn cậu ấy đi cùng chúng ta đi?”
Phó Dương Hi hừ hừ nói: “Bình thường ở trong lớp, nói thầm cũng bị vây xem, bây giờ khó lắm hai người chúng ta mới có thể ra ngoài chơi riêng, cơ hội hiếm có mà? Khẩu trang nhỏ, cậu không chờ mong chút nào sao?”
“Tớ có chờ mong nha.” Triệu Minh Khê nói: “Nhưng mà không phải lần trước hai chúng ta đã đi chơi riêng rồi sao, lần này nhiều người náo nhiệt hơn một chút thì cũng có thể mà.”
Phó Dương Hi: “?”
Phó Dương Hi: “Có phải cậu không yêu tớ nữa đúng không?”
Minh Khê: “Cậu nói hay đấy! Nhanh thu dọn giày của cậu đi, đừng đau khổ nữa. Còn có, chúng ta đi nhiều lắm là nửa tháng, cậu mang ba mươi mấy đôi giày làm gì?”
Phó Dương Hi: “Quả nhiên cậu không yêu tớ, giày cũng không cho phép tớ mang nhiều.”
Minh Khê cười chết mất: “Hắc, hắc, hắc! Đúng vậy nha, hôm qua chẳng phải cậu không tập thể hình sao? Hồng nhan nhanh già, tuổi xuân trôi qua nhanh chóng, chuyện này thực sự không có cách nào ——”
??? Phó Dương Hi tức giận muốn chết, đá văn vali qua một bên, sau đó đến bóp mặt Triệu Minh Khê: “Khẩu trang nhỏ, cậu quá đê tiện!”
“Ha ha ha ha.” Triệu Minh Khê cười đến mức thở không ra hơi, đồ ăn vặt rơi đầy trêи đất: “Ai bảo cậu nằm chung trêи một cái giường còn đỏ mặt, cậu còn được không đó?”
Phó Dương Hi bi thương: “Bây giờ tớ lập tức cho cậu xem tớ có được hay không!”
Trước khi lên đường, chồi non của Minh Khê đã tích lũy được 698 chồi, vết thương của Phó Dương Hi đã hồi phục như lúc ban đầu.
Hệ thống tưởng rằng ít nhiều Minh Khê sẽ có chút hối hận, nhưng mà Minh Khê vẫn cảm thấy không có gì hối hận cả. Hào quang nữ chính chưa chắc đã là thứ tốt gì. Nếu phải giẫm lên người khác để trèo lên, làm liên lụy đến họ, hy sinh những người quan tâm mình thì không bằng hãy làm người bình thường, dựa vào chính mình để cố gắng sống tốt cuộc đời này.
Vốn định ra nước ngoài chơi, nhưng mà trước khi chuẩn bị ra nước ngoài thì hộ chiếu của Minh Khê xảy ra chút vấn đề, thế là thời gian đi chơi phải hoãn lại.
Vì chuyện này, Kha Thành Văn vui vẻ, nói trong điện thoại: “Cái này gọi là gì? Người tính không bằng trời tính nha! Anh Hi, nếu không, tụi mình đi chơi một chuyến trước, sau khi trở về thì hai người các cậu đi chơi riêng.”
Phó Dương Hi: “Cái miệng quạ đen gì của cậu thế cơ chứ?”
Minh Khê thì hoàn toàn không có ý kiến gì, cô cảm thấy có nhiều người thì náo nhiệt, nhanh chóng giơ tay lên: “Tớ đồng ý!”
Phó Dương Hi lại