Edit: Pinkie
Khi nhóm con trai dời bàn của Minh Khê qua chỗ này thì bọn họ đã làm cho sách vở trên bàn lộn xộn.
Lúc nghỉ trưa, Minh Khê đang dọn dẹp lại thì chợt nhìn thấy hai cuốn vở màu xanh đậm mang hơi thở cấm dục, sạch sẽ, nhỏ gọn trong đống sách, hoàn toàn khác với phong cách tập vở đầy màu sắc của cô.
Mở ra, chữ viết bên trong rất đẹp, các bước giải đề toán rất rõ ràng, dễ dàng đi tới đáp án.
Đây không phải là chữ viết của cô.
Sau khi sửng sốt một lúc, Minh Khê mới nhận ra đây là chữ của Thẩm Lệ Nghiêu.
Lúc trước, cô thích cậu ta, cứ vào thứ Ba hằng tuần, cô sẽ mặt dày tới lớp của Thẩm Lệ Nghiêu để tìm cậu ta với lý do là mượn và trả lại vở. Đây hẳn là cuốn vở cô đã mượn cậu ta vào thứ Ba tuần trước, bây giờ nó vẫn còn ở đây.
Kiếp này, Minh Khê không muốn tiếp xúc với Thẩm Lệ Nghiêu nữa, vì vậy cô cũng không muốn trực tiếp đi trả.
Cô nhắn tin cho Hạ Dạng, để Hạ Dạng trả giúp mình.
Sau đó Minh Khê cúi xuống, viết vài chữ trên tờ giấy: “Chuyện của Ngạc Tiểu Hạ, rất cảm ơn.”
Cô chuẩn bị kẹp vào trong cuốn vở.
Thế nhưng cô dừng ngón tay lại, suy nghĩ một chút, hình như cô vừa làm điều thừa.
Có thể Thẩm Lệ Nghiêu chỉ tiện tay mà thôi, nhưng cô lại làm chuyện trịnh trọng như vậy, thì có thể làm cho cậu ta hiểu lầm cô mặt dày mày dạn.
Hơn nữa, trước đây cô cũng đã gửi rất nhiều đồ ăn ngon cho Thẩm Lệ Nghiêu và bạn bè của cậu ta, lần này cậu ta giúp cô một lần, coi như đã thanh toán xong.
Nghĩ như vậy, Minh Khê vò tờ giấy thành cục nhỏ rồi ném vào trong thùng rác.
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Minh Khê cả buổi sáng, cũng không đợi được cô chủ động nói cần dọn về chỗ ngồi, thì không khỏi có chút tức giận, còn có chút bực bội. Lúc nghỉ trưa, nhìn thấy vị trí trong góc phòng kia không ai, Phó Dương Hi tháo tai nghe xuống, kéo một đàn em lại gần: “Học sinh chuyển lớp đâu rồi?”
Đàn em nói: “Hình như đi tìm bạn của cậu ấy ở lớp thường.”
Phó Dương Hi dừng một chút, cho người gọi Kha Thành Văn đang chơi bóng rổ trên sân trở về.
Cậu dựa vào tường, lật sách, tóc đỏ rối tung, làm bộ thờ ơ không để ý đến xoay bút, rồi lười biếng nói với Kha Thành Văn: “Cậu có cách nào biết học sinh chuyển lớp có bạn bè gì không, có gì tốt —— nói chung chính là bất cứ chuyện gì, có nghe được gì không?”
Kha Thành Văn ôm bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, vô cùng sốc.
Cậu quen biết anh Hi đã tròn ba năm, lần đầu tiên thấy anh Hi hỏi thăm ai đó. Hơn nữa còn hỏi thăm một bạn nữ.
“Anh Hi, anh sẽ không ——” Kha Thành Văn nhịn không được, lại gần nhỏ giọng hỏi: “Thực sự có hứng thú với cậu ấy đấy chứ?”
“Cút ngay.” Phó Dương Hi ghét bỏ mùi mồ hôi trên người cậu ta, cầm lấy cổ áo cậu ta kéo người ra xa, nhướng mày: “Hứng thú cái rắm. Trước đây, lớp quốc tế có bốn mươi mốt người, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một người, nhất định tớ phải biết lai lịch ra sao. Ai biết được có phải là người bên kia phái tới nhìn chằm chằm tớ hay không, một khi không cẩn thận để người ta nắm được nhược điểm của tớ rồi đòi phân chia tài sản.”
Kha Thành Văn suy nghĩ một chút, nói: “Tớ đi tìm hiểu một chút.”
Nói xong, Kha Thành Văn lén nhìn Phó Dương Hi, có một tin tức không biết có nên nói hay không.
Mới vừa rồi, cậu chơi bóng rổ với đám người của lớp chuyên, nghe nói người theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu chấn động trời đất trước khi hình như là học sinh chuyển lớp của bọn họ —— đương nhiên, chưa xác định, Kha Thành Văn cũng không chắc chắn được.
Thế nhưng nếu thật sự giống như vậy, vậy bây giờ học sinh chuyển lớp thực sự theo đuổi anh Hi, hay chỉ theo đuổi cho vui, chỉ là để Thẩm Lệ Nghiêu ở lớp bên cạnh ghen tỵ. Vấn đề này còn đang đặt dấu chấm hỏi.
Là thái tử gia của Phó Thị, đương nhiên với thân phận này, Phó Dương Hi có thể giết chết mọi người trong nháy mắt. Cả ngày, cậu ấy đều lười biếng ngủ trong lớp, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bát quái này, kể cả “Nghiêu thần” của lớp chuyên, người đã giành được 8 huy chương vàng trong hai năm qua. Tất cả chuyện như vậy để bỏ ngoài tai, hiển nhiên cũng chưa từng nghe tới chuyện trước kia của học sinh chuyển lớp và Thẩm Lệ Nghiêu.
Phó Dương Hi gật đầu, lại cúi đầu đọc sách, làm bộ thờ ơ như không có việc gì: “Vậy cứ như thế, lui đi, cậu tùy tiện hỏi thăm một chút, đừng làm cho học sinh chuyển lớp và những người khác phát hiện.”
Kha Thành Văn không kìm lòng được mà nhắc nhở: “Anh, sách bị cầm ngược.”
Phó Dương Hi lật sách lại: “Cút.”
Sau khi tan học buổi trưa, Thẩm Lệ Nghiêu vẫn ngồi im tại chỗ của mình, mặt mày nghiêm lạnh, tiếp tục chuyển bản mạch của cậu ấy. Thẩm Lệ Nghiêu có một phòng riêng ở trường học, nhưng có chút linh kiện nhỏ không kịp xử lý, cho nên cậu ở trong phòng học làm cho xong.
Cậu ấy là người sạch sẽ gọn gàng, linh kiện trên bàn để đâu vào đấy, nhưng bởi vì rất dễ hỏng, cho nên mọi người ở gần sợ làm hư đồ của cậu nên ngồi ở chỗ xa nhìn cậu.
Diệp Bách đánh bóng rổ xong trở về, gọi cậu ấy đi ăn cơm.
“Cậu đi trước đi.” Nói xong, Thẩm Lệ Nghiêu vô thức liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã mười hai giờ rưỡi.
Giữa chân mày cậu nhíu lại một cách khó nhận ra.
“Nghiêu thần, có muốn tớ mang đồ ăn về cho cậu không?” Diệp Bách hỏi.
“Không cần, cậu đi đi.”
“Hả.” Diệp Bách gãi đầu một cái, ôm bóng rổ
đi ra khỏi phòng học. Hôm nay, cậu và mấy người lớp quốc tế chơi bóng rổ, kìm lòng không được bát quái một chút về hình hình gần đây của Triệu Minh Khê ở lớp quốc tế.
Vốn tưởng rằng Triệu Minh Khê qua lớp quốc tế sẽ bị đám nhà giàu, dốt nát kia bài xích ít nhiều. Nhưng không ngờ Triệu Minh Khê lại chơi lớn, thay lão đại lớp bọn họ chạy quanh trường, lại còn tặng quà cho lão đại lớp bọn họ. Kết quả tất cả mọi người trong lớp quốc tế đều rất thân thiện với Triệu Minh Khê.
Hôm nay cậu nghe được tin tức, cũng không biết có nên nói với Thẩm Lệ Nghiêu hay không.
Ôm bóng rổ đi ra khỏi phòng học, thì thấy Hạ Dạng cầm cuốn vở đi tới.
Bởi vì Triệu Minh Khê, nên mọi người đều quen biết, Diệp Bách lập tức lên tiếng chào hỏi. Nhưng Hạ Dạng luôn không thích Thẩm Lệ Nghiêu cho lắm, nên đã trừng mắt nhìn cậu.
Hạ Dạng đi vào, đưa cuốn vở cho Thẩm Lệ Nghiêu rồi xoay người rời đi.
Thẩm Lệ Nghiêu dừng động tác trên tay, sắc mắc hơi thay đổi: “Tại sao là cậu đưa tới?”
Hạ Dạng cũng không quay đầu lại, nói: “Minh Khê xem xong ghi chú trong vở của cậu thì cho tớ mượn, tớ thuận đường qua đây trả cho cậu, làm sao vậy?”
Thẩm Lệ Nghiêu cau mày.
Hạ Dạng quay đầu lại, có chút kỳ quái nhìn Thẩm Lệ Nghiêu.
Trước đây, Minh Khê muốn Thẩm Lệ Nghiêu dạy bổ túc cho mình, nhưng Thẩm Lệ Nghiêu luôn lạnh lùng không muốn, giống như ai đó đã cào phần mộ tổ tiên nhà cậu ta vậy. Hạ Dạng không thích cậu ta luôn luôn cao cao tại thượng như thế, giống như thần thông quản đại, kiêu ngạo không coi ai ra gì. Lúc đó Minh Khê vẫn luôn nghĩ cách để Triệu Trạm Hoài nói tốt cậu ấy với cậu ta, sau đó Thẩm Lệ Nghiêu mới nhận lời cho Minh Khê mượn vở vào thứ Ba hằng tuần.
Hiện tại không thấy Minh Khê mặt dày, chẳng phải Thẩm Lệ Nghiêu nên vui vẻ còn không kịp hay sao, tại sao vẫn trưng vẻ mặt lạnh như băng, giống như ai thiếu nợ cậu ta vậy?
Nhưng mà Hạ Dạng cũng không nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ thì đi ngay.
Diệp Bách đứng ở hành lang, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Trước đây, Triệu Minh Khê quả thực coi đồ của Thẩm Lệ Nghiêu như bảo bối vô giá, đừng nói là cho người khác mượn, ngay cả người khác đụng một chút cũng không cho!
Hơn nữa, có thể Hạ Dạng là bạn thân của cậu ấy, cậu ấy cho Hạ Dạng mượn. Nhưng tuyệt đối cậu ấy sẽ không bỏ qua cơ hội tới lớp chuyên mỗi thứ Ba hằng tuần để gặp Thẩm Lệ Nghiêu!
Hiện tại là thế nào đây?
Con gái khi ghen đáng sợ như vậy sao?
Hơn nữa chuyện Ngạc Tiểu Hạ, chẳng phải tối hôm qua Thẩm Lệ Nghiêu đã tới nhà họ Triệu, giống như là đã giúp Triệu Minh Khê rồi hay sao?
Diệp Bách liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, lại nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Lệ Nghiêu, đột nhiên nghĩ: Hôm nay Nghiêu thần sẽ không phải là cố ý chờ Triệu Minh Khê cho nên mới không đi căn tin đó chứ?
Cậu cảm thấy suy nghĩ này quả thực quá đáng sợ, nhanh chóng ném ra khỏi đầu.
Diệp Bách bỏ quả bóng rổ xuống, lại đi vào: “Đã trả lại quyển vở sao?”
Thẩm Lệ Nghiêu không để ý tới cậu ấy, tiện tay bỏ quyển vở vào trong hộc bàn, có thể thấy sắc mặt của cậu vô cùng lạnh lùng.
Diệp Bách không kìm lòng được mà nhắc tới chuyện vừa nghe được ở trên sân bóng rổ.
“Nghe nói hôm nay Triệu Minh Khê mua thật nhiều đồ cho Phó Dương Hi của lớp quốc tế, chẳng hạn như ghế xếp tiện lợi, gối Pikachu… Nghiêu thần, cậu ta như vậy có phải là cố ý hay không nha? Biết rõ tin tức từ lớp quốc tế không quá một ngày sẽ truyền tới tai cậu.”
“Là muốn khiêu khích cậu chủ động đi tìm cậu ta sao?”
Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng nói: “Tớ làm gì phải chủ động đi tìm cậu ấy? Tớ không thích cậu ấy.”
“Đúng vậy. Cậu ta không làm phiền đến cậu thì phải cầu thần bái phật rồi!” Diệp Bách nói: “Tuy rằng cậu ta làm bánh ngọt và cơm tiện lợi ăn thật ngon, thế nhưng mà mẹ nó, làm lỡ tiền đồ của cậu, thì tớ không hy vọng cậu ta đến!”
Không biết có phải là cậu ảo giác hay không, khi cậu nói xong những lời này, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lại càng đen thêm.
Thẩm Lệ Nghiêu không nói lời nào, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi xoay người ra khỏi phòng học.
Tác giả có lời muốn nói:
Chiến tranh sắp bắt đầu:
Dương Hi: Em vì để cho cái thằng mọt sách chết bầm kia ghen nên mới tiếp cận anh???
Thẩm Lệ Nghiêu: Cậu ấy thực sự thay người yêu như thay áo?