" Anh kéo em làm gì? Sao không đuổi theo cô gái kia đi chứ? ". Ngải Tịch bực bội quay phắt lại hỏi anh.
Hắc Mộc Thần bây giờ mới mở miệng lên tiếng với giọng nói trầm ổn.
" Anh đâu có thích cô ta, đuổi theo cô ta làm gì? ".
Cô nghe vậy càng uất ức hơn, không hiểu vì sao khi nhìn thấy có cô gái đứng cạnh anh trong lòng cô lại rất khó chịu, cô với anh là thanh mai trúc mã thôi mà? Đúng là không nên tức giận với anh, nhưng mà cô thật sự rất không vui...
" Em nói cho anh biết, nếu muốn yêu đương thì cách xa em ra một chút, đừng khiến em phải nhìn thấy! ". Cô ỉu xìu nói.
Hắc Mộc Thần hơi nhếch môi, anh bèn chọc cô.
" Tại sao anh phải cách xa em ra? ".
Cô nhìn anh với đôi mắt long lanh, có cảm giác là cô sắp khóc tới nơi. Anh vội vỗ về cô.
" Em sao vậy? Sao đột nhiên lại...? ".
Ngọn lửa giận như ghen tuông trong lòng cô giờ mới bộc phát.
" Em không cần biết, tóm lại anh yêu đương thì tránh xa em ra một chút, nếu không em sẽ rất khó chịu...". Anh vừa nói thì cô lại cướp mất lời của anh.
" Em cũng không biết vì sao nữa, chỉ cần nhìn thấy anh đứng với một cô gái khác em rất không ổn...".
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào bên ngực trái, ngay chỗ trái tim đang đập liên tục.
" Nó cứ đau, em cố ngăn mãi nhưng thật sự rất khó chịu. Anh có thể nào đừng khiến trái tim em thôi thổn thức và đau lòng vì anh nữa được không? Em thật sự không biết có phải đã yêu anh ...".
Lời ' rồi hay không nữa ' của cô chưa kịp nói xong thì anh bỗng ép sát cô vào thân cây. Một tay anh đỡ lấy gáy cô, tay còn lại tựa vào thân cây. Một nụ hôn bất ngờ ập xuống đôi môi anh đào của cô. Cô hơi bất ngờ, lí trí muốn cô phản kháng lại anh, nhưng có bao giờ lí trí lại thắng được trái tim? Giọt nước mắt cuối cùng cũng từ khóe mắt cô rơi xuống, hòa vào nụ hôn với vị mặn chát...
Cô vô thức quàng hai tay lên cổ anh.Nhắm mắt lại tận hưởng mùi vị nụ hôn anh dành cho cô. Nhận