Sau khi Tâm Đông ngủ một giấc thật dài. Cô thức dậy đã là 6 giờ sáng.
Bên giường trống không, cô thắc mắc. Ngải Tịch đi đâu rồi nhỉ?
Hình như cả đêm Ngải Tịch không ngủ cùng với cô thì phải.
Vừa đang tìm kiếm Ngải Tịch thì cô nhìn thấy một bóng dáng của cô gái nhỏ ngoài ban công. Ngải Tịch tựa vào lan can đang suy nghĩ gì đó.
Ngải Tịch mặc một chiếc váy trắng mỏng, đây là chiếc Tâm Đông mua cho cô khi đi công tác ở Thượng Hải.
Tâm Đông vừa nhìn là nghĩ tới Ngải Tịch ngay, cô ấy không ngờ Ngải Tịch mặc vào lại đẹp đến thế.
Chiếc váy không quá rộng nhưng cũng đủ diễn tả đường cong mềm mại, duyên dáng.
Bóng lưng Ngải Tịch trải dài theo ánh nắng ban mai. Mái tóc cô bồng bềnh theo từng ngọn gió bay qua.
Tâm Đông là con gái còn bị mê bởi dáng vẻ này của Ngải Tịch thì huống chi là đàn ông?
Quả thật Tâm Đông không thể phủ nhận sự quyến rũ từ Ngải Tịch toát ra, cô đẹp một cách nao lòng.
Nhưng, nếu không nhìn kĩ thì có lẽ sẽ không nhận ra sự cô đơn ấy từ Ngải Tịch.
Tâm Đông cũng là con gái, đương nhiên vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.
Cô rón rén đến bên cạnh Ngải Tịch.
" Chị nghĩ gì mà suy tư quá vậy? ".
Câu hỏi của Tâm Đông kéo Ngải Tịch trở về thực tại.
Lúc nãy cô đang nhớ lại về hồi ức cũ, nó như một vở kịch có hài lẫn bi..
Ngải Tịch bỗng nhiên cười, nhưng từ nụ cười này của cô Tâm Đông lại không nhận ra được niềm vui vẻ gì.
" Chị chỉ đang nghĩ nên tận hưởng một ngày ở New York này như thế nào ".
Tâm Đông nhìn ra hướng bầu trời xanh thăm thẳm kia.
" Chị đến quảng trường Thời Đại đi. Biểu tượng của thành phố New York đối với rất nhiều người không phải là địa danh nào khác ngoài quảng trường Thời Đại - nơi từ năm 1907 luôn diễn ra hoạt động thả quả cầu pha lê khổng lồ mỗi dịp năm mới. Hoạt động này không chỉ là truyền thống của người dân thành phố mà còn được truyền hình trực tiếp tới nhiều quốc gia trên thế giới.
Quảng trường Thời Đại nằm ở quận Manhattan, nối đại lộ Broadway và đại lộ số 7. Giao lộ này luôn được chiếu sáng lung linh bất kể ngày nào trong năm bởi những tấm biển hiệu quảng cáo trên các toà nhà. Khách du lịch New York sẽ lạc bước giữa những khu mua sắm náo nhiệt dường như kéo dài bất tận ".
Ngải Tịch giơ ngón cái về Tâm Đông.
" Em lại mắc bệnh nghề nghiệp đấy à? Mới đến đây mà đã tìm hiểu cặn kẽ thế rồi? Chị thật thành tâm bội phục ".
Tâm Đông cười tươi tắn.
Nghĩ về dáng vẻ trầm tư lúc nãy của Ngải Tịch và cả sự kì lạ khi cô nhìn người tên Hắc Mộc Thần kia nữa, không khỏi thắc mắc lại hỏi.
" Chị đang tương tư ai đấy à? ".
Ngải Tịch khựng nụ cười trên môi lại.
Không nhìn Tâm Đông mà đưa mắt theo bầu trời rộng lớn kia.
" Không, chị chỉ đang nghĩ đến quá khứ của chị. Nó có khoảng hồi ức thật đẹp. Nhưng mà tiếc là, quá khứ chỉ có thể nhớ lại được, chứ không quay lại được! Chi bằng cứ chôn sâu nó tận đáy lòng ". Giọng trầm ngâm suy tư của Ngải Tịch vang lên thật êm tai.
Không đợi Tâm Đông tiếp tục hỏi Ngải Tịch đã nói tiếp: " Một kỉ niệm đẹp đến mấy thì cũng bị thời gian làm phai tàn đi, cho nên cần ghi nhớ mãi để đôi khi nhớ lại bỗng cảm thấy thật ấm áp lạ thường ".
Tâm Đông làm sao hiểu nổi mấy triết lí tình yêu cao cả đó của Ngải Tịch?
Cô ấy không ngờ Ngải Tịch ngoài một vẻ là vị