Bên trong thư phòng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng trước cửa kính quan sát được cả căn biệt thự này.
Ánh mắt anh dán chặt vào người phụ nữ xinh đẹp đang hiên ngang bước vào đây.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, Lãnh Cung gõ cửa phòng rồi kính trọng bước vào, cất giọng trầm đục.
" Đại ca, Ngải Tịch đã tới rồi! ".
Người đàn ông quay đầu lại, đút hai tay vào túi quần rồi thong thả bước xuống phòng khách.
Vừa đi từ cầu thang xuống anh đã thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, anh liền trở nên dáng vẻ hiền từ nhìn cô nhưng cô chỉ đáp lại anh bằng ánh mắt ảm đạm không chút thân thiết, còn chứa sự xa cách và lạnh lùng rõ ràng.
Lãnh Cung bước xuống theo anh rồi anh nói nhỏ vào tai anh ta.
" Lãnh Cung! Chú đi trước đi, dẫn cả mấy thuộc hạ theo, đừng để họ ở lại đây.
Nếu không cô ấy sẽ nghi ngờ! ".
Lãnh Cung gật đầu rồi rảo bước đi ra khỏi phòng khách.
Cả căn biệt thự này chỉ còn hai người đang ngồi đối diện ở ghế sofa trong phòng khách.
Người đàn ông thận trọng lên tiếng trước.
" Tiểu Tịch, em tới đây có việc gì à? ".
Ngải Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô lúc này nhìn anh cứ như một con sói nhìn con thỏ.
Vô cùng lạnh lẽo.
Cô cất giọng nhàn nhạt.
" Vậy được, tôi vào thẳng vấn đề chính.
Mong anh hãy cứu Mộc Thần ra ngoài.
Tôi biết Tần Khuyết anh có khả năng này! Đúng không, đại ca của bạch đạo? ".
Tần Khuyết bỗng sững người lại khi câu hỏi của cô vừa dứt.
Anh nhất thời im lặng, hồi lâu sau mới nặng nề thốt ra từng chữ.
" Em..em nói gì vậy? Anh không hiểu..".
Bỗng Ngải Tịch nở nụ cười chua chát.
" Đừng giả vờ nữa.
Anh diễn giỏi quá đấy Tần Khuyết à! Làm ra vẻ ôn nhu hòa nhã lừa gạt tôi che giấu đi thân phận người cầm đầu của giới bạch đạo.
Quả thật tôi phải khâm phục tài năng diễn xuất của anh đấy! Khiến tôi hoàn toàn tin tưởng anh không chút nghi ngờ, nếu anh đi làm diễn viên nhất định sẽ đạt được giải Oscar! Nói về chuyện chính đi.
Chúng ta quen nhau không phải tất cả là do anh sắp xếp sao? Giả vờ bị tông vào xe của tôi, trở thành người bị hại.
Hai ta dẫn nhau vào đồn cảnh sát rồi anh bắt đầu làm mọi cách để thân thiết với tôi nhằm mục đích trả thù Mộc Thần! Anh tiếp cận tôi bằng một kế hoạch hoàn hảo như vậy đúng là không tốn chút công sức nhỉ? ".
Mỗi câu mỗi chữ của cô đâm thẳng vào tai Tần Khuyết không sót chữ nào.
Anh lại im lặng nhìn cô, Ngải Tịch thê lương nhìn anh rồi nói thêm.
" Tôi bổ sung thêm nhé? Việc Mộc Thần bị cảnh sát bắt lần này cũng có không ít công lao của anh nhỉ? Bức thư nặc danh, bắt Vương Xâm đi trước rồi giao đến đồn cảnh sát.
Sau đó anh lợi dụng Simle để bà ta tìm đến tôi nhằm để tôi cầu xin anh, vì anh biết rõ Simle không thích tôi, khi bà ta biết anh có cách giúp Mộc Thần ra ngoài mà còn đá tôi đi nữa thì bà ta việc gì không làm? Tiếp đến nhằm chia rẽ tôi và Mộc Thần, bà ta còn ra vẻ biết hối lỗi rồi rơi mấy giọt nước mắt cá sấu.
Một chút nữa là tôi đã tin bà ra rồi, nếu như không có người nói cho tôi biết việc anh tạo ra màn kịch đặc sắc này, hơn nữa Mộc Thần còn là nhân vật chính và anh sẽ dùng tôi đối đầu với anh ấy.
Không những thế anh còn hợp tác với Simle để có thể tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng tấm lòng của Simle! Anh dùng cách bẩn thỉu để tôi đi vào cái bẫy do chín anh tạo ra anh thấy thú vị không? Không biết tôi phân tích như vậy có sai một chi tiết nào không? Tần Khuyết!? ".
Từ ánh mắt cô nhìn anh khiến Tần Khuyết vô cùng cảm thấy xa lạ, từ khi quen nhau đến bây giờ cô Ngải Tịch chưa từng có thái độ lạnh nhạt với anh như vậy.
Anh kìm nén lại chút ngường ngượng khi Ngải Tịch đã biết hết tất cả mọi chuyện của anh.
Cô nói như vậy không hề sai chút nào.
" Sao em lại biết được? "
Ngải Tịch nở nụ cười lạnh: " Anh quên tôi là ai rồi à? Ngải Tịch tôi đây không ngốc đến nổi không hiểu mọi kế hoạch của anh! Từ đầu đến cuối tôi chỉ là công cụ để anh lợi dụng rồi trả thù Mộc Thần, không phải sao? ".
Tần Khuyết nghẹn ứ lời, giọng nói của anh đã dần lạnh đi mà không còn trầm ổn như lúc trước nữa.
Anh chắc chắn rằng Ngải Tịch đã biết hết tất cả nhất định sẽ hận anh..
" Tịch..anh xin lỗi! Lúc đầu là anh lợi dụng em, nhưng sau này anh mới biết.
Anh thật lòng yêu em! "
Bên môi Ngải Tịch liền cong lên nụ cười