Ở phòng khách của biệt thự Tần gia.
Hai người đàn ông ngồi đối diện, mỗi người một khí thế khác nhau mà tỏa ra.
Xung quanh Hắc Mộc Thần còn có mười mấy tên thuộc hạ thân tính nhất đứng sau lưng anh, chỉ cần động một chút bọn họ liền ra tay.
Còn thuộc hạ của Tần Khuyết cũng sẵn sàng đứng đối diện chống lại người của Hắc Mộc Thần.
Nhưng trong khoảng cách từ chỗ họ đứng đến chỗ Hắc Mộc Thần và Tần Khuyết đang nói chuyện thì không thể nghe được gì nữa.
Lần này Hắc Mộc Thần ngang nhiên đến đây đòi người.
Khi thuộc hạ của Tần Khuyết báo lại là có khách quý tới, anh liền ra xem là ai thì liền gặp cả một đội người sát khí bao trùm, dẫn đầu là Hắc Mộc Thần đi vào.
Tần Khuyết nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nhủ rằng, quả nhiên không hổ danh Hắc Mộc Thần, đại ca của hắc đạo, tốc độ rất nhanh.
" Ồ? Không biết thần thánh phương nào mà sai Hắc Tổng hôm nay đến đây vậy? ".
Nói rồi anh tiếp tục bổ sung: " Mời vào! ".
Tần Khuyết giả vờ ra vẻ mời khách mà bày ra bộ mặt thân thiện.
Hắc Mộc Thần tiến sải bước đến sofa rồi ngồi xuống, hai chân tao nhã vắt chéo nhau, dùng cặp mắt sắc bén nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Khóe môi Tần Khuyết nhếch lên, anh cầm tách trà lên rồi ngửi mùi thơm của loại [1]trà Earl Grey.
[1] Trà Earl Grey là cái tên nổi tiếng nhất trong số những dòng trà thưởng thức ở Anh, trà Earl Grey (hay còn gọi là trà Bá Tước) đích thị là thứ sản vật hạng sang được nhiều người chú ý.
Loại trà này được tạo nên bởi hai nguyên liệu chính, bao gồm những lá trà đen thượng hạng kết hợp cùng Cam bergamot – một loại cây có múi nhỏ, ra hoa trong mùa đông và được trồng nhiều ở Ý.
Do đó, khác với vị trà tươi đơn thuần, Earl Grey còn chứa đựng sự thanh mát đáng ngạc nhiên.
Sở hữu vị trà nồng đậm với những nét quyến rũ hết sức đặc trưng nên không quá khó để loại trà này nhanh chóng chiếm một vị trí vững chắc trong bảng xếp hạng những loại trà ngon đại diện cho quốc gia này.
Trong quá trình Tần Khuyết thưởng thức tách trà Hắc Mộc Thần đều im lặng, đợi Tần Khuyết vừa buông tách trà xuống anh liền đi thẳng vào vấn đề cất giọng lạnh lùng: " Người đâu? ".
Gương mặt Tần Khuyết hơi ngạc nhiên, anh nhún vai rồi hỏi: " Không phải Hắc Tổng đến đây để xem xét gia cảnh tôi thế nào sao? Sao lại hỏi người đâu? Người nào? ".
Bên môi Hắc Mộc Thần giữ nguyên độ cong hoàn hảo.
" Ngải Tịch! ".
Hai chữ ngắn gọn cũng đủ để thấy rõ khí thế từ người Hắc Mộc Thần tỏa ra lúc này.
Ngón tay Tần Khuyết sờ sờ lên mũi, anh làm ra vẻ đăm chiêu rồi hỏi.
" Tiểu Tịch? Cô ấy không ở bên cạnh anh sao? ".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần sắc bén nhìn Tần Khuyết, giọng anh lạnh lẽo cất ra: " Đừng nói lời dư thừa, Ngải Tịch đâu? ".
" Hắc Mộc Thần à, anh đừng có nghĩ Tiểu Tịch mất tích là chạy đến chỗ tôi chứ? ".
Nói rồi anh quay qua đám thuộc hạ hỏi lớn một câu: " Mọi người có thấy Ngải Tịch không? ".
Tất cả bọn họ đều lắc đầu đồng thanh nói: " Không có ạ! ".
Nghe được câu trả lời Tần Khuyết liền hài lòng rồi nhoẻn miệng cười nhìn sang Hắc Mộc Thần.
" Tôi không nói nhiều với anh đâu Tần Khuyết! Tóm lại, mục đích tôi đến đây chỉ có một, đòi người! ".
Giọng điệu Hắc Mộc Thần nghiêm túc rồi cất lên.
Thần thái Tần Khuyết điềm tĩnh trở lại, anh để đôi chân dài vắt lên nhau, đặt hai tay lên thành ghế rồi hơi ngả người ra sau.
Cất giọng đắc ý mỉa mai.
" Cậu đến muộn rồi! Nếu cậu muốn đón Ngải Tịch phải quay ngược thời gian trở về ngày cô ấy đến đây rồi ân ái với tôi kia kìa! Chứ không phải đợi hôm nay mới đến đây đòi người! Người không có ở chỗ tôi bảo Tần Khuyết tôi lấy gì giao ra cho anh? ".
Gân xanh hiện rõ trên cánh tay Hắc Mộc Thần, sâu trong đôi mắt anh như có một ngọn lửa sắp phun ra.
Cơn giận dữ như con sóng đang vỗ ào ạt sâu trong lòng anh, nhưng gương mặt Hắc Mộc Thần vẫn ra vẻ bình thản rồi cất lời.
" Tôi không thích nghe chuyện của đôi cẩu nam nữ hai người! Bẩn thỉu! ".
Nụ cười bỡn cợt hiện ra trên môi Tần Khuyết, anh hơi nhướn người về trước rồi làm ra vẻ đắc ý nói.
" Cẩu năm nữ? Danh xưng như vậy không hợp với Tần Khuyết tôi chút nào nhỉ?! Nhưng mà được anh gán ghép với Tiểu Tịch như vậy tôi khá thú vị, dù sao cũng không thiệt thòi cho lắm! ".
Bàn tay Hắc Mộc Thần càng siết chặt lại hơn, nếu như đôi mắt anh có thể giết người được thì Tần Khuyết đã tan thành mây khói từ lâu mà không còn ngồi đối diện mỉa mai anh như vậy đâu!
" Anh bớt mấy lời thừa thãi đó đi! ".
Gương mặt Tần Khuyết càng bình tĩnh hơn mà nhìn Hắc Mộc Thần, anh nhắm lại đôi mắt rồi hít hà một hơi.
Đột nhiên đứng dậy rảo bước về chỗ Hắc Mộc Thần đang ngồi, khẽ cất giọng bỡn cợt vào tai anh.
" Quả thật anh rất hời đấy Hắc Mộc Thần à! Có được thân thể mềm mại của Tiểu Tịch mà tận hưởng lâu như vậy đúng là không uổng phí sống trên đời này.
Anh si mê Tiểu Tịch như vậy cũng bình thường thôi, cả tôi cũng vậy, cái thân thể kiều diễm đó nằm dưới thân mà khẽ rên rỉ đê mê kiều mị đúng là làm người ta thật sự hưng phấn hẳn lên.
Bất kỳ người đàn ông nào mà nếm qua hương vị của Tiểu Tịch khó có thể nào quên được, tôi vẫn còn nhớ mãi đây này! Nhưng mà, bắt đầu từ hôm nay Tiểu Tịch sẽ thuộc về tôi...".
Nói rồi anh cười ha ha một tiếng thật lớn rồi rảo bước đi.
Từng câu từng chữ Tần Khuyết thốt ra đều đang kích thích ngọn lửa sắp phun trào của Hắc Mộc Thần, cơn giận dữ anh đã không kìm nén được nữa mà lập tức phọt ra.
Anh đứng dậy nhanh chân bước theo Tần Khuyết rồi