Hôm sau, trời đổ mưa râm ran. Giọt mưa tí tách tí tách, càng rơi càng nặng hạt, giống như những sợi chỉ mảnh màu xám bạc thả từ trên mây xuống.
Mà phòng trong ánh đèn ảm đạm, ổ chăn ấm áp, yên bình hơn hẳn bên ngoài như hai thế giới tách biệt.
Thịnh Văn Ngôn tỉnh lại trong không gian khắp nơi tĩnh lặng, thò một cánh tay ra khỏi chăn, sờ lần lung tung một hồi, cuối cùng cũng lấy được điện thoại trên tủ đầu giường mang vào chăn.
Điện thoại sang lên trong chăn, Thịnh Văn Ngôn nheo mắt click mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Lâu Ngưng và Dương Tháng Gửi đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâu Ngưng:【Dậy chưa? Không sao chứ?】
Lâu Ngưng:【Haizz! Chân trời thiếu gì cỏ thơm, Thẩm Thụ Diệc là cái thá gì】
Lâu Ngưng:【Mình thấy Bạch Niệm Lôi cũng thế thôi, không bằng cậu!】
Dương Thánh:【Nghe nói Thẩm Thụ Diệc có bạn gái? Đừng khóc người anh em! Anh đây giới thiệu trai đẹp cho cậu, yên tâm, lần này nhất định vừa mặt cậu nhé.】
Dương Thánh:【Đẹp trai có khí chất văn nhã chứ gì! Khẩu vị của cậu anh hiểu, cứ chờ đó.】
Thịnh Văn Ngôn: “...”
Cô tắt điện thoại, kéo chăn ra.
Suy nghĩ dần dần hồi phục, cô nhớ là hôm qua ở quán bar gặp được Thẩm Thụ Diệc, cũng nhớ là cậu ta tới đón cô nàng xinh xắn Bạch Niệm Lôi kia.
Cho nên, cậu ta đã có người mình thích.
Xem ra Thẩm Thụ Diệc nói không yêu đương ở đại học không phải chỉ với cô, không phải sao, mới gần tốt nghiệp thôi mà đã có đối tượng.
Chỉ là không phải cô mà thôi.
Thịnh Văn Ngôn xoa xoa mái tóc, có chút buồn bực. Tại sao lại không thích cô chứ, cô kém đến vậy sao.
Ngoài trời lóe lên tia chớp, Thịnh Văn Ngôn giật mình, tự nhiên lại cảm thấy... Nhưng lời vừa hiện lên trong đầu có hơi quen quen.
Khoan đã, có phải hôm qua cô cũng từng nói trong xe rồi không?
“Tôi xinh đẹp như vậy tại sao lại không thích tôi... Người tôi thích đều không thích tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như cô đã nói thế.
Ở trong xe, còn là trong xe Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn chớp đôi mắt, vội vội vàng vàng xuống giường lao vào phòng tắm, qua tấm gương trong phòng tắm, gương mặt cô mộc mạc sạch sẽ, quần áo cũng được đổi thành đồ ngủ.
“Dì Trần” Thịnh Văn Ngôn chạy xuống tầng.
“Sao vậy tiểu thư?” Dì Trần nghe tiếng thì đi từ phòng bếp ra.
“Hôm qua là có người đưa con về ạ?”
Dì Trần: “Đúng vậy, là Thẩm tiên sinh đưa cô về. Tiểu thư, hôm qua cô uống say quá, vừa khóc vừa gào... Thẩm tiên sinh thật đúng là người tốt, là cậu ấy giúp tôi đưa cô vào phòng đấy. Ngày hôm qua tôi tẩy trang, thay quần áo cho cô cô đều không chịu yên...”
Dì Trần còn đang huyên thuyên chuyện tối qua để giải quyết “sạch sẽ” cho cô đã phải vất vả thế nào, nhưng Thịnh Văn Ngôn đã hoàn toàn không nghe vào được nữa, trong đầu cô chỉ còn hình ảnh khùng khùng điên điên của mình lúc ở bên cạnh Thẩm Tại.
Không hề vụn vặt, cô nhớ rất rõ ràng.
Thật ra rất ít khi cô uống say rồi mất khống chế như vậy, hôm qua bị như thế có lẽ là do uống quá nhiều, sau đó lại bị Thẩm Thụ Diệc và cuộc điện thoại Thẩm Tại gọi cho Thịnh Thiên Hòa kia kích thích đến tâm lý.
Thế là cô đã khóc như chóa trên xe.
Thịnh Văn Ngôn sờ sờ gương mặt mình, mặt mũi sạch sẽ trắng trẻo, không có một chút dấu vết nước mắt nào. Nhưng mà, cô lại vẫn cảm nhận được xúc cảm còn đọng lại hôm qua sau khi cô cọ gương mặt lem nhem nước mắt của mình lên quần Thẩm Tại...
“Tiểu thư, tiểu thư?”
“Dạ? Dì nói gì ạ?”
“Tôi nói là, hồi chiều ông Thịnh và phu nhân đã trở lại rồi. Họ bảo tôi nói với cô một tiếng, buổi tối cô sang nhà ông bà nội ăn cơm.”
Thịnh Văn Ngôn nhăn mày: “Con nhất định phải đi ạ?”
“Nói là nhất định phải đi.”
“Vâng.”
Tâm trạng Thịnh Văn Ngôn có hơi tụt dốc, trước nay cô luôn không thích đến nhà ông bà nội.
Nhưng nếu cô không đi, đoán chừng là sẽ lại bị nói này nói nọ.
Thế là 4 giờ chiều, cô vẫn lái xe đến nhà cũ nhà họ Thịnh.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì chuyến này đi ngoài chuyện lúc ăn bị phê bình thì cũng chỉ là nghe ông bà ngoại nói mẹ hai cố gắng mang thai sinh con thôi, cô cũng đã quen rồi.
——
Nhà họ Thịnh so với nhà họ Thẩm thì thưa người hơn nhiều. Ông bà nội chỉ sinh mỗi ba cô, mà ba cô cho tới giờ cũng chỉ co một đứa con gái là cô.
Trên bàn cơm, một nhà năm người tề tựu.
“Điền Kiều, canh này tốt, con uống nhiều một chút, bây giwof con gầy quá, cho nên mới không mang thai được đấy.” Bà nội Tôn Bái Bình lại bắt đầu mày mò mấy thứ đồ đại bổ đó, làm không biết mệt.
Điền Kiều dạo này đã béo lên nhiều, yêu cái đẹp nên bà lén giảm béo, nhưng mệnh lệnh của người già bà lại không dám không nghe, đành phải nhận lấy nhấp một ngụm. Đầu lưỡi vừa chạm đến canh nồng, Điền Kiều đã bị mùi vị của nó làm sặc đến mặt mày nhăn nhó.
Tôn Bái Bình thấy vậy nói: “Canh này có hơi đắng, con uống hết một hơi, như vậy sẽ không khó chịu.”
Điền Kiều gượng cười: “Vâng.”
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt nhìn một cái, cô cạn lời.
“Cháu đấy cái con bé này, cháu lắc đầu cái gì.” Đại khái là vì thái độ của Thịnh Văn Ngôn quá mức rõ ràng, Tôn Bái Bình đột nhiên nhìn sang cô.
Thịnh Văn Ngôn miễn cưỡng nói: “Không có gì ạ, chỉ là bà nội ơi, sinh con cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, bà ép người ta như vậy làm gì. Hơn nữa mẹ hai cũng đâu có gầy, bổ béo như vậy có ích gì đâu.”
Tôn Bái Bình đặt đũa xuống: “Thế này còn không gầy à, phải, so với cô mới là không gầy. Cô nhìn cô đi, người mỏng dính có khác gì người giấy không, cứ như vậy thân thể lại bị cô giày vò thành bệnh tật ra.”
Thịnh Văn Ngôn: “...”
Ai giống người giấy cơ, người ta phập phồng quyến rũ thế này, chỗ cần lồi thì lồi đấy nhé.
Tôn Bái Bình: “Mà cái gì gọi là ép, nhà chúng ta là cần có một đứa trẻ, ba cô cũng muốn một đứa. Nếu không sau này nhà họ Thịnh phải làm sao, chẳng phải là tuyệt hậu à.”
Những lời này Thịnh Văn Ngôn đã nghe từ nhỏ tới lớn, nhưng dù vậy thì lần nào nghe cô cũng thấy phiền, không nhịn được nói: “Con là để trang trí sao, con không phải con cháu họ Thịnh, không phải là con của ba sao!”
“Nói chuyện với ai đấy, Văn Ngôn.” Ông nội trầm giọng nói.
Thịnh Văn Ngôn cười lạnh: “Dù sao trong mắt mọi người, con chính là không tồn tại đúng không?”
Tôn Bái Bình: “Cái con bé này tính tình sao lại gay gắt như vậy, đúng là giống mẹ cô như đúc. Bà nói cô không phải con ba cô hả? Bà nói là nhà chúng ta cần một đứa cháu đích tôn, cô bao nhiêu tuổi rồi, còn ganh tị với em trai còn chưa ra đời thế.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ganh tị? Con chỉ nói là...”
“Thịnh thị tương lai phải có người quản lý, một đứa con gái như cô sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, có ích lợi gì.”
Lại là cái bài này, ngồi với bọn họ quả nhiên là không nói được câu nào, mà cãi nhau cũng vô nghĩa.
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, đẩy ghế ra đứng dậy: “Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Thịnh Thiên Hòa: “Thịnh Văn Ngôn, ngồi xuống.”
“Con nói con no rồi!” Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nói,