Ban đêm ở thành thị đã không còn thấy ánh sao, ánh đèn neon nhân tạo tô điểm lên từng ngóc ngách tối tăm, ám chỉ sự náo động khi màn đêm buông xuống.
Con phố trải dài vô tận, xa xa còn nghe được tiếng chuông đồng hồ điểm giờ đúng ở nơi cao nhất trên quảng trường trung tâm, từng tiếng vang vang, tựa như đánh vào lòng người.
Suốt cả chặng đường Thịnh Văn Ngôn không nói gì, chỉ đến lúc dừng đèn đỏ mới âm thầm liếc mắt nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu.
“Vậy thì là không phải.”
Thẩm Tại bâng quơ nói, vô cùng tự nhiên, giống như tin tưởng cô mà không cần suy nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó trong phòng đọc sách anh cũng như vậy, dường như những lời mà Thẩm Vân Nghê đã nói anh hoàn toàn không để tâm chút nào, giống như... Anh chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy.
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy hơi mông lung, cũng có chút mừng thầm. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ nhỏ đến lớn quả thật đây là lần đầu tiên có người đúng về phía cô như vậy.
“Ngày mai tôi không đến công ty, trưa mai cô mang tư liệu của công ty Truyền hình điện ảnh Việt Thanh lại đây cho tôi xem là được .” Lúc dừng xe ở bãi đỗ xe nhà Thẩm Tại, anh nói với cô như vậy.
Dường như Thịnh Văn Ngôn lúc này mới lấy lại tinh thần: “Ồ... Vâng.”
“Cái này cho cô.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có một chiếc hộp Chanel nhỏ, “Cho tôi? Cái gì thế?”
Thẩm Tại: “Nhẫn.”
“Dạ?”
Thịnh Văn Ngôn nhận lấy, mở ra, nhìn thấy bên trong đặt một chiếc nhẫn màu bạc, là Coco Crush, giống y đúc chiếc nhẫn hôm đó cô đưa cho chủ chiếc xe điện.
“Đây là... Anh mua?”
Thẩm Tại: “Sau này đừng tùy tiện cho người khác trả giá một đồ vật vượt quá giá trị của nó, nếu có lần sau sẽ không thanh toán nữa.”
Thịnh Văn Ngôn như mở cờ trong bụng, cô lập tức lấy ra đeo thử, mừng rỡ nói, “Kích cỡ vừa in này.”
Thẩm Tại: “Trợ lý Trần đã so với một chiếc nhẫn khác đặt trên bàn cô.”
“Cảm ơn Thẩm tổng!”
“Xuống xe đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn mải mê ngắm chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình, mặc dù đã có rất nhiều nhẫn, chiếc này cô cũng từng có rồi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy chiếc trên tay mình hiện giờ đẹp đến kỳ lạ.
Hai người xuống xe, Thịnh Văn Ngôn tung tăng vòng ra cốp sau lấy đồ.
Trước khi bọn họ rời đi Triệu Thuận đã chuẩn bị cho Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn rất nhiều đồ ăn, nói là do bà tự tay làm, bảo hai người mang về nếm thử.
Thẩm Tại: “Để tôi tự xách, cô về trước được rồi.”
Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại tay xách nách mang, cô vội vàng giành lấy một nửa: “Không sao, tôi cũng không vội, tôi xách cho tôi xách cho, tôi là trợ lý, nào có chuyện trợ lý để sếp bận rộn như thế.”
Nói xong thì xoay người đi luôn lên tầng, Thẩm Tại nhìn bóng lưng cô, đành phải đi theo sau.
Lên đến nơi, Thịnh Văn Ngôn xách đồ vào phòng bếp, định bụng giúp anh xếp đồ vào tủ lạnh.
“Cử để ngoài trước đi, không cần bỏ tủ lạnh.” Thẩm Tại đi đến.
“Sao vậy ạ, bây giờ anh muốn ăn luôn à?”
Thẩm Tại: “Ừ.”
Ngẫm lại cũng phải, lúc nãy ăn cơm ở nhà họ Thẩm anh đúng là không ăn được bao nhiêu, chủ yếu toàn là nói chuyện với người lớn trong nhà.
Thật ra cô cũng không ăn được mấy, lúc này nghe Thẩm Tại nói định ăn thêm bữa khuya, cô cũng thấy hơi đói bụng.
“Vậy tôi cho vào lò vi ba hâm nóng chút nhé?”
“Được.”
Vài phút sau, Thịnh Văn Ngôn mang đồ ăn ra phòng khách: “Ăn được rồi.”
Thẩm Tại ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên lại khựng lại, anh ngước lên nhìn Thịnh Văn Ngôn. Bởi vì người nọ đang đứng cạnh bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn anh chăm chú.
Thẩm Tại đưa mắt nhìn sang chiếc ghế dựa: “Muốn ăn thì ngồi đi.”
Đôi Thịnh Văn Ngôn mắt sáng lên, từ chối một cách “không hề” giả trân: “Hả? Được ạ? Như vậy có ổn không?”
“Không miễn cưỡng cô, không ăn thì ra ngoài đi.”
“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng!” Thịnh Văn Ngôn nhanh nhảu kéo ghế ra ngồi vào, “Sếp đã bảo ngồi xuống cùng ăn bữa khuya, tôi sao lại miễn cưỡng được.”
Cái khác thì không hơn ai nhưng diễn thì không ai hơn.
Thẩm Tại cười một cái, đưa đôi đũa cho cô.
“Thẩm tổng, món mẹ anh làm ăn ngon thật đấy, trước nay tôi chưa bao giờ được ăn thịt và sủi cảo ngon như vậy.”
Thẩm Tại không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Làm quá.”
Thịnh Văn Ngôn lại nghiêm túc: “Thật mà, bởi vì là món mẹ làm đấy, đã là mẹ làm thì sẽ khác ngay.”
Thẩm Tại tay cầm đũa khựng lại, lúc này mới nhớ ra cô gái trước mặt mình đã mất mẹ từ nhỏ, lúc này cô nói ăn ngon, có lẽ là thật sự cảm thấy những món này bình thường đều không có, cho nên mới thấy ngon.
“Cô thích thì mang thêm mấy cái khác về đi, tôi không ăn hết được nhiều như vậy.”
“Không cần đâu ạ, phu nhân cũng gói cho tôi rất nhiều rồi.” Thịnh Văn Ngôn bùi ngùi xúc động, “Ôi, thật là ngưỡng mộ anh, mẹ anh tốt thật đấy, nếu tôi cũng có người mẹ như vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Tại: “...”
Hai người ngồi ăn một lúc, mặc dù Thịnh Văn Ngôn đói thật nhưng cô lại sợ béo, không dám ăn quá nhiều, ăn mấy miếng thì bắt đầu dừng lại.
Điện thoại vừa rung lên, cô dứt khoát buông đũa.
Là tin nhắn từ WeChat, khiến cô bất ngờ là tin nhắn này thế mà lại là do Thẩm Thụ Diệc gửi đến.
Thẩm Thụ Diệc:【Chuyện hôm nay ở nhà tôi tôi nghe Vân Nghê nói rồi, con bé ăn nói linh tinh, tôi thay nó xin lỗi cậu.】
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời cậu ta:【Không sao đâu, em ấy cũng là nghe từ người khác thôi. Thôi thì hình tượng của tôi chính là như vậy đấy, không phải cậu cũng cho rằng như vậy sao? Cho nên cũng không hẳn là em ấy nói linh tinh.】
Thẩm Thụ Diệc im lặng vài phút:【... Xin lỗi】
Thịnh Văn Ngôn thấy cậu ta nói vậy thì lấy làm lạ, cô thắc mắc:【Lời xin lỗi này là nói cho cậu hay nói thay em cậu vậy.】
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Thẩm Thụ Diệc trả lời, Thịnh Văn Ngôn đoán chắc là cậu ta đang bối rối, cô nói:【Không trêu cậu nữa, cậu cũng không cần xin lỗi đâu, dù sao tôi cũng không để bụng.】
Thẩm Thụ Diệc:【Cậu không giận nó là được rồi.】
Thịnh Văn Ngôn:【Không giận đâu. À đúng rồi, tiện thể chúc mừng cậu nhé. Yên tâm đi, cậu có bạn gái rồi tôi cũng không dây dưa nữa đâu, trăm năm hòa thuận nhé.】
Lúc này Thẩm Thụ Diệc lại đáp lại rất nhanh:【Tôi không có bạn gái.】
Thịnh Văn Ngôn hơi nhướng mày:【Thế Niệm Lôi là thế nào?】
Thẩm Thụ Diệc:【Không phải.】
Thế chắc là: Vẫn chưa phải.
Thịnh Văn Ngôn cười một cái, không trả lời nữa.
Haizz, cô nàng kia đúng là rất thanh thuần xinh đẹp, mặc dù ngoài miệng thì vẫn không chịu thừa nhận, nhưng quả thật cô không học nổi cái khí chất văn chương này.
Thôi, mục tiêu sụp đổ thì sụp đổ vậy, cơ mà phải mời cái đám kia uống rượu ngon một năm trời.
Thật là đau cắt da cắt thịt mà.
“Ăn cơm thì ăn cho tử tế, nghịch điện thoại gì.” Thẩm Tại bất thình lình lên tiếng.
Thịnh Văn Ngôn ở bên cạnh anh lúc nào cũng nghe lời, cô vội vàng bỏ điện thoại vào lại túi, “Là Thẩm Thụ Diệc gửi tin nhắn nói muốn xin lỗi thay em gái, tôi chỉ trả lời lại thôi.”
Nói đến Thẩm Thụ Diệc, Thẩm Tại tự nhiên lại nhớ đến tâm tư của cô với đứa cháu mình.
Thịnh Văn Ngôn cũng đoán ra anh nghĩ đến chuyện này, cô kịp thời nói: “Nhưng cũng không phải