Chiếc xe chậm rãi lái đi, bóng hình yểu điệu ở lối vào bãi đỗ kia cũng dần dần biến mất trong gương chiếu hậu.
Thẩm Thụ Diệc thầm thở phào, lúc này mới quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh.
Cửa sổ xe đóng chặt, chỉ còn lại ánh đèn trên trần xe, người đàn ông rũ mắt lật xem tập tài liệu trong tay, bóng tối phủ lên một nửa gương mặt tuấn tú, không thấy rõ biểu cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Thẩm Thụ Diệc có chút bồn chồn, hiển nhiên vừa rồi chiếc xe này đã đỗ ở đó từ trước. Nếu vậy thì… Cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Thịnh Văn Ngôn không biết đã bị nghe thấy bao nhiêu rồi.
“Chú út…”
“Sắp tới phải đến chỗ ba cháu thực tập phải không?” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Thụ Diệc thấy chú không nhắc tới chuyện vừa rồi, nghĩ có lẽ chú không nghe thấy thì mới yên tâm đôi chút: “Vâng, ba cháu muốn cho cháu đi, nhưng mà, cháu muốn qua IZ hơn.”
“Ba cháu lại hy vọng cháu ở gần ông ấy hơn đúng không?”
“Đúng là vậy… Nhưng cháu lại thấy ở gần ba ngược lại lại khiến cháu bị bó buộc, cháu vẫn muốn đến chỗ chú.”
“Để ba cháu đồng ý trước rồi nói tiếp.”
Lúc nói chuyện người đàn ông cũng không nhấc mắt, có vẻ hơi lạnh lùng. Nhưng Thẩm Thụ Diệc cũng biết trước giờ chú đều như vậy, cũng không phải chỉ như với mình cậu ta.
Nhưng thấy chú không nói rõ sẽ để mình đến công ty chú làm việc, Thẩm Thụ Diệc vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Từ nhỏ đến lớn, nếu nói đến chuyện ngưỡng mộ ai đó, vị trí đầu tiên trong lòng cậu ta chính là chú út.
Cơ nghiệp của nhà họ Thẩm rất lớn, nhưng công ty hiện tại của Thẩm Tại năm đó không hề dựa vào một đồng nào của người nhà, tay trắng làm nên. Mọi người đều nói, nhà họ Thẩm có năm anh em, nhưng trong ngành thương nghiệp này, người có năng lực và đầu óc nhất chính là cậu út - Thẩm Tại.
Thẩm Thụ Diệc cũng cho là vậy, cho nên cậu ta luôn muốn đi theo Thẩm Tại làm việc.
“Chú út, hay là chú giúp cháu nói với ba cháu một tiếng đi?”
“Tự thân vận động, chú lười giành người với anh ấy.” Thẩm Tại đặt tập tại liệu xuống, hàng mi hạ bóng khẽ nâng lên, nửa thong dong nửa nghiêm cẩn, mặt mày hiện ra, “Hơn nữa người trong team của anh ấy kinh nghiệm phong phú, quả thật là có thể dạy cháu rất tốt.”
Thẩm Thụ Diệc vội nói: “Chú cũng kinh nghiệm phong phú mà, giống nhau!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng vẫn thương cháu nhà mình.
Khóe môi Thẩm Tại nhàn nhạt cong lên: “Muốn thoát khỏi ba cháu mới đến lấy lòng chú.”
“Không có…”
Không lâu sau, xe đã tới trước cửa nhà, Thẩm Thụ Diệc chuẩn bị xuống xe, “Chú út, muốn vào ngồi một lát không? Chắc là ba cháu có nhà đấy.”
Thẩm Tại: “Lần sau đi, còn có việc.”
“Vâng, vậy cháu vào đây.”
“Ừ.”
Thẩm Thụ Diệc xoay người định đẩy cửa xe, tay vừa chạm đến lại nghe thấy người phía sau hỏi một câu: “Vừa rồi nói chuyện với cháu ở bãi đỗ xe là người nhà họ Thịnh à?”
Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, chợt hơi lúng túng, xem ra vừa rồi chú đã nghe thấy bọn họ nói gì rồi.
Cậu ta xoa xoa mũi, có chút xấu hổ: “Vâng.”
Thẩm Tại ừ một tiếng, nói: “Chú ý đúng mực.”
Thẩm Thụ Diệc càng xấu hổ hơn: “Cháu biết rồi, cháu với cô ấy không có gì cả.”
Thẩm Tại dường như cũng không để ý lắm câu sau của cậu ta, chỉ nói: “Giúp chú gửi lời hỏi thăm đến ba cháu, xuống xe đi.”
“Vâng…”
**
Ở một nơi khác, sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Thịnh Văn Ngôn thay bộ quần áo mới, ngồi lên xe Dương Thánh đến một club mà họ hay đi.
Đám cậu ấm cô chiêu ở tiệc đính hôn tối nay hầu như đều qua đây đi tăng 2, Thịnh Văn Ngôn có chút buồn bực, sau khi tới cũng không có hứng thú chơi bời gì cả, tìm một góc nhỏ vừa uống rượu vừa suy nghĩ sự đời.
“Ê, làm gì đấy, không qua chơi à?” Dương Thánh và Lâu Ngưng đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tóm được cô.
Thịnh Văn Ngôn đang say, đôi mắt mê ly lờ đờ, ngước lên nhìn hai người họ một cái, “Đang bực này, đừng có để ý mình, các cậu cứ đi chơi đi.”
Dương Thánh: “Làm sao đấy? Ai dám chọc tức Thịnh công chúa của bọn này đấy, chán sống à?”
“Còn ai vào đây nữa, tôi thấy tám phần là cái tên Thẩm Thụ Diệc kia rồi.” Lâu Ngưng ngồi xuống cạnh cô, “Hôm nay cậu lại tỏ tình thất bại rồi?”
Dương Thánh: “Tỏ tình? Lại thất bại? Đệch mợ! Mắt mũi thằng nhóc này kiểu gì đấy… Cậu chờ đó, tôi đi gọi điện mắng cậu ta một trận.”
“Cậu dở hơi à.” Thịnh Văn Ngôn giật nảy mình, giật lại điện thoại của Dương Thánh, “Mắng cái gì mà mắng, người ta từ chối tôi thôi mà, có gì sai đâu.”
“Cậu còn nói đỡ nó? Mụ mị quá rồi… Không phải cậu ta chỉ có cái bề ngoài thôi sao, cậu có cần phải vậy không?”
“Cậu thì biết cái gì.” Thịnh Văn Ngôn uống đến mơ màng ngây ngất, cô mặc kệ Dương Thánh, chỉ nói chuyện với Lâu Ngưng, “Mình cảm thấy cậu ấy có hiểu lầm rất lớn với mình, cậu nói xem, mình không đáng tin đến vậy sao? Mình nói mình thích cậu ấy, muốn yêu đương với cậu ấy, sao cậu ấy lại cho rằng mình đang đùa chứ?”
Lâu Ngưng buông tay: “Vậy cậu đâu thể trách cậu ta, ai bảo tiếng tăm của cậu không tốt, đã vậy còn có cái gương mặt không thành thật thế này?”
“…”
Đệch.
Lâu Ngưng: “Thẩm Thụ Diệc là con ngoan trò giỏi, còn cậu thì sao, xa hoa trụy lạc ăn chơi trác táng, như vậy chắc chắn không phải là gu của cậu ta rồi.”
Thịnh Văn Ngôn không thể chối cãi: “Vậy ngài cảm thấy con phải thế nào mới là gu của cậu ấy.”
“Chắc chắn là một cô gái ngoan kính già yêu trẻ, ngày ngày vươn lên, lên được phòng bếp xuống được phòng khách rồi”
Thịnh Văn Ngôn muốn trợn trắng mắt.
Lâu Ngưng: “Thôi thôi quên đi Văn Ngôn, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao phải cố chấp với cậu ta làm gì. Như cậu ta chắc chắn là cậu không theo đuổi được rồi, mình đổi sang người khác đi, nhé.”
“Ai nói!” Cồn xông lên não, Thịnh Văn Ngôn bị kích trúng chỗ ngứa, cô đột nhiên đứng dựng dậy, “Sao mình lại không thể theo đuổi Thẩm Thụ Diệc, mình nói cậu biết, cậu ấy, sớm muộn gì cũng là của mình!”
Lời vừa dứt, đám đông đang huyên náo đều nhìn sang.
Về chuyện Thịnh Văn Ngôn thích Thẩm Thụ Diệc, đám bọn họ ai ai cũng có nghe qua, nhưng bọn họ cũng biết, hai người này dù là tính cách hay tác phong đều là tám sào quăng không tới, xác suất đến với nhau gần như bằng không.
Lúc này thấy được vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Văn Ngôn, mọi người bắt đầu ồn ào.
“Ôi chao Thịnh công chúa, chân trời thiếu gì cỏ thơm, cậu ta thì có gì hay chứ. Nhìn tôi này, tôi cũng đâu có tệ.”
“Thẩm Thụ Diệc thích mấy cô kiểu ngoan ngoãn đơn thuần cơ.”
“Ha ha ha Văn Ngôn, sao thế? Muốn chính thức dùng toàn lực theo đuổi rồi à? Có được không đấy?”
“Được sao mà được, cũng hơn hai năm rồi, theo đuổi được thì đã được lâu rồi.”
“Đám các người muốn chết hả?” Thịnh Văn Ngôn nổi giận, “Mấy người đều chắc chắn tôi không theo đuổi được?”
“Cậu ta vừa khô khan vừa bảo thủ, cậu thực sự không được đâu.”
“Cậu… Được thôi, ở đây tôi nói luôn! Tôi nhất định sẽ theo đuổi được Thẩm Thụ Diệc!” Thịnh Văn Ngôn loạng chà loạng choạng giơ tay lên, “Nửa năm… Không, ba tháng! Ba tháng sau tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy.”
“Ha ha ha cứng thế cơ à? Vậy nhỡ không được thì cậu làm sao.”
“Nếu không được? Không được thì tôi bao rượu cho đám các cậu một năm!”
“Vờ lờ! Chơi lớn vậy luôn, vậy một năm này tôi muốn uống rượu ngon nhất.”
Thịnh Văn Ngôn âm trầm lườm người nọ một cái: “Yên tâm, cậu chắc chắn sẽ không có mà uống