Là một Thịnh tiểu thư từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, tiêu chí không đạt mục tiêu không bỏ cuộc.
Cô thậm chí còn có chút cố chấp, với những thứ mình đã thích, đã muốn, cô đều sẽ tìm mọi cách để bắt lấy.
Ví dụ như chuyện cô thích Thẩm Thụ Diệc này, cô thật sự rất thích kiểu người có học thúc như cậu ta, cũng thật sự thích gương mặt đó. Vì thế chỉ cần cảm thấy có hy vọng, cô sẽ dùng hết sức mình cố gắng một phen.
Cho nên, cô có thể vứt bỏ tính tình đại tiểu thư của bản thân, và cả các loại thẻ vàng thẻ bạc mà đến IZ. Cũng có thể không chút do dự mà tự tiến cử mình vào vị trí trợ lý sinh hoạt của Thẩm Tại.
Như này có là gì đâu, nếu đã có lấy được hảo cảm, lại có thể tiếp cận Thẩm Thụ Diệc, vậy dại gì mà không làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sếp, tôi thật sự làm được, tôi giỏi nhất là chịu khổ, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, sở thích thường ngày và các yêu cầu của anh tôi đều có thể ghi nhớ rất nhanh.”
Trong khoang xe yên tĩnh, Thẩm Tại bình đạm nhìn cô, trong lòng đi từ bất ngờ đến nghi hoặc, bởi thái độ tích cực tự tiến cử này của cô hoàn toàn khác với lời mà ba cô đã nói.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không có phản ứng gì, lại mở miệng nói: “Sao thế ạ? Anh không tin à? Ở trường tôi nổi tiếng nhờ trí nhớ này đấy, còn được khen ấy chứ.”
Tuy thời huy hoàng đã trôi xa, nhưng quả thực là có.
Ha, cô chính là quán quân lớp 5 cấp tiểu học của giải thi thơ cổ đấy!
“Được thôi, anh cần kỹ năng thế nào? Vậy đi, tôi lại kể anh nghe một chút về ưu điểm của tôi nhé ——”
Thấy người phía trước còn định tiếp tục lải nhải, Thẩm Tại giơ tay lên ngăn lại: “Giỏi nhất là chịu khổ, đúng không?”
Hai mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên, gật đầu.
Thẩm Tại dựa vào lưng ghế, dường như hơi mỉm cười: “Nếu đã vậy, cô thử xem đi.”
7 giờ tối, đoàn người bọn họ đến nhà hàng.
Đối phương đã đến từ trước, nhìn thấy Thẩm Tại bước vào thì rất thân thiết bước lên chào hỏi.
Thịnh Văn Ngôn và Trần Siêu đều đứng ở phía sau, Thẩm Tại ngồi xuống rồi họ mới bắt đầu vào chỗ ngồi.
“Thẩm Tại, đã nói là bữa cơm công việc mà sao cậu còn dẫn theo cô bé xinh đẹp thế này, cậu như này là không được đâu nhé.” Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi đối diện nhìn chăm chăm vào Thịnh Văn Ngôn xem, trêu chọc nói.
Thẩm Tại cũng không để ý lời cợt nhả của anh ta, chỉ nói: “Trợ lý mới.”
“Ồ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại tư thế nên có của trợ lý nhà người ta, cô phối hợp đứng dậy, đưa lên danh thiếp mà Trần Siêu in cho cô: “Xin chào, Dương tổng, tôi là trợ lý mới của Thẩm tổng, anh gọi tôi là... Tiểu Thịnh là được ạ.”
“Tiểu Thịnh? Kiếm ở đâu ra đây.” Dương Khiêm Hòa nói, “Dạo này tôi cũng đang tìm trợ lý đây, sao lại không tuyển được cô nào xinh thế này nhỉ. Thẩm Tại, chẳng lẽ cậu đi tuyển trợ lý ở học viện truyền thông à?”
Thẩm Tại và Dương Khiêm Hòa quen biết đã lâu, ngoại trừ quan hệ hợp tác thì hai người còn là bạn khá thân, vậy nên anh cũng biết người này nói chuyện không biết giữ kẽ cho lắm.
Thẩm Tại nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Nói chuyện chính đi.”
Dương Khiêm Hòa vừa thấy anh mắt này của anh thì cũng biết tém tém lại, giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Thôi nào, tâm sự tí thôi mà... Được rồi được rồi, chuyện chính thì chuyện chính.”
Không bao lâu sau, thức ăn đã lên bàn.
Lúc này Thịnh Văn Ngôn đã đói đến nỗi cái bụng kêu òng ọc biểu tình, nhưng đảo mắt thấy Thẩm Tại đang bàn bạc với người ta, Trần Siêu cũng đang nói chuyện với người bên cạnh, hai người căn bản là không thể động đũa.
Người ta đã như vậy, cô có thế nào thì cũng đâu thể một mình ăn uống thỏa thích được?
Vì thế Thịnh Văn Ngôn cũng không động đũa, mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng cô vẫn chuyên chú giả vờ nghiêm túc.
“Ăn đi.”
Đang lúc giả vờ đến quáng cả mắt, người đàn ông bên cạnh đột nhiên quay đầu sang.
Thịnh Văn Ngôn: “Hả?”
Thẩm Tại liếc nhìn bát đũa của cô: “Không đói?”
Thịnh Văn Ngôn có chút không phản ứng kịp, người mới một giây trước còn đang nói chuyện sao một giây sau quay sang lại nói chuyện này với cô rồi, cô sửng sốt, theo bản năng nói: “Có hơi...”
“Vậy cô ăn đi, không cần nhìn.”
Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác, “Nhưng các anh đang nói chuyện.”
Thẩm Tại: “Cô có nghiêm túc lắng nghe sao?”
“Đương nhiên!”
Cô diễn không đạt hả!
Lúc Thịnh Văn Ngôn còn đang cố gắng muốn diễn đạt rằng mình có nghiêm túc, chợt thấy Thẩm Tại khẽ cười, chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng quả thật là có cười.
Nói thật thì anh cười lên rất đẹp, nhưng lúc này Thịnh Văn Ngôn lại không có tâm trí đâu mà thưởng thức, bởi vì nụ cười này làm cô thấy chột dạ.
“Bụng cô kêu đấy.” Lúc nói câu này, sườn mặt Thẩm Tại đối diện với cô, giọng nói không lớn, ngoại trừ cô thì cũng không có ai nghe thấy.
Thịnh Văn Ngôn theo bản năng che bụng lại: “...”
Thật hay đùa vậy?!
“Tôi không có thói quen ngược đãi không cho nhân viên ăn cơm, cô cứ tự nhiên đi.” Lúc nói, vẻ mặt anh đạm nhạt, dường như nụ cười ngắn ngủi kia chưa từng tồn tại.
Thịnh Văn Ngôn không biết nói gì cho phải: “... Ồ.”
Thẩm Tại nói xong lại quay sang bàn chuyện với người ta, ánh mắt Thịnh Văn Ngôn dừng lại trên anh hai giây, sau đó cầm lấy chiếc đũa, lặng lặng gắp đồ ăn.
Ưm... Ngon quá đi.
Cho tới gần 10 giờ, bữa cơm này mới coi như kết thúc.
Thịnh Văn Ngôn đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay về đột nhiên vỗ vai cô từ phía sau.
“Hey, Tiểu Thịnh.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Dương Khiêm Hòa: “Dương tổng ạ.”
“Vừa rồi cô đưa tôi danh thiếp, tôi còn chưa đưa lại cô.”
Dương Khiêm Hòa, nghe tên thì khiêm tốn đấy, nhưng lúc cười lên thì không hề khiêm tốn chút nào, toàn là hoa hòe lòe loẹt.
Anh ta đưa cô danh thiếp, còn nháy mắt phải, “Gọi cho tôi nhé, lần sau chúng ta lại... Tâm sự chuyện công việc.”
Người kinh nghiệm dày dặn như Thịnh Văn Ngôn, sao có thể giống như mấy cô gái mới tốt nghiệp không biết việc đời được.
Chậc, vừa nhìn cái ngữ này là biết tới dụ dỗ người ta đây mà.
Thịnh Văn Ngôn thầm trợn mắt, này mà như bình thường là cái miệng độc của cô đã xả cho nổ tanh bành rồi, nhưng bây giờ hình tượng của cô đang rất tốt, sao có thể lỗ mãng được.
Thế là cô mỉm cười, vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp kia, nhưng vừa định nói thêm vài câu khách sáo thì danh thiếp trên tay đột nhiên bị ai đó rút mất.
“Cô ấy là thực tập sinh, vẫn chưa đủ năng lực để nói chuyện công việc với cậu.” Thẩm Tại đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ, anh tiện tay ném tấm danh thiếp vào thùng rác bên cạnh, không mặn không nhạt nói: “Làm chuyện thừa thãi.”
Dương Khiêm Hòa: “Ơ hay cái tên này, tôi làm sao mà bảo là thừa thãi, thực