Editor: Melbournje
Beta-er: Chang
Ngày khai hố: 01/05/2021
Thứ sáu, tiết học cuối cùng của học kỳ này.
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu, mơ màng gật gà gật gù nghe giáo sư già đang giảng bài trên bảng đen.
Đột nhiên, có một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi tới. Bên ngoài vừa mưa to một trận xong nên vẫn còn những vệt mưa thưa thớt trên cửa sổ, cơn gió này mang theo sự ẩm ướt sau cơn mưa, nó lạnh buốt, trong nháy mắt làm cô tỉnh táo hơn không ít.
"Mấy giờ rồi?" Cô gọi cô bạn ngồi phía sau mình, Lâu Ngưng.
Lâu Ngưng nhìn giáo sư trên bảng, đè thấp giọng nói: "Còn có hai phút nữa là tan học rồi."
"Nhanh vậy sao." Thịnh Văn Ngôn nghe vậy vội vàng lấy hộp phấn phủ từ trong túi ra, nhìn vào cái gương nhỏ rồi bắt đầu dặm lên mặt.
Lâu Ngưng nhìn cô nghiêm túc mà trang điểm lại gương mặt không có chút tỳ vết nào kia thì thấy hoàn toàn thấy bình thường.
Bởi vì đây là tiết thứ hai của buổi sáng thứ sáu, từ khi bắt đầu học kỳ cho tới nay, mỗi lần đến thời gian này, vị tiểu thư này sẽ lấy gương nhỏ ra để trang điểm lại nhan sắc.
Nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì lát nữa sau khi tan học rồi ra ngoài, cô ấy sẽ gặp Thẩm Thụ Diệc cũng đang tan học từ phòng học đối diện.
Nói đến Thẩm Thụ Diệc, ở trong trường này có lẽ không ai là không biết đến cậu ấy. Vẻ bề ngoài thì xuất chúng, thành tích ưu tú, được một đám nữ sinh tôn sùng là nam thần.
Đương nhiên, cậu ấy cũng là nam thần của Thịnh Văn Ngôn.
Cô không khác mọi người là bao, cũng chỉ là thích gương mặt của Thẩm Thụ Diệc kia.
Hai phút sau, chuông tan học vang lên, Thịnh Văn Ngôn xách túi đi tới hướng cửa phòng học.
Các bạn học nối đuôi nhau ra ngoài, học sinh ở phòng học đối diện cũng thế. Đến cửa phòng học, cô đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ người ở phòng đối diện ra ngoài.
"Cuối tuần này là tiệc đính hôn của anh trai Dương Thánh, quan hệ của nhà họ Dương và nhà họ Thẩm khá tốt, vì thế cho nên chắc Thẩm Thụ Diệc cũng sẽ đi." Lâu Ngưng theo ra, đứng ở bên cạnh và chờ cùng cô.
Mắt Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng, nói: "Chắc chắn cậu ấy sẽ đi."
Lâu Ngưng nói: "Lúc trước cậu cũng đã từng nói muốn nghiêm túc cho Thẩm Thụ Diệc biết chuyện này mà, muốn nhân cơ hội này để theo đuổi hay không?"
"Chuyện này thì......"
Thịnh Văn Ngôn còn chưa nói xong, liền thấy nam thần nhà cô đi từ phòng học đối diện ra.
Dáng người cao gầy, diện mạo trắng trẻo, mặt mày dịu dàng ngoan ngoãn, cực kỳ xuất chúng. Lúc này anh đang nói chuyện với người bên cạnh mình, hơi hơi nghiêng đầu, lông mi liên tục chớp chớp, quyến rũ khiến người ta thấy ngứa ngáy tim gan.
Ánh mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên, "Nhất định phải theo đuổi."
Lâu Ngưng tấm tắc lắc đầu: "Nếu chẳng may lại bị cậu ta từ chối nữa thì phải làm sao giờ?"
"Lúc trước cũng không hẳn là từ chối tớ mà, cậu ấy nói với tớ là chỉ muốn phấn đấu học tập, không rảnh yêu đương. Bây giờ sắp học xong đại học rồi, cậu ấy cũng sắp ra trường rồi." Thịnh Văn Ngôn xua xua tay, "Được rồi không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi chào hỏi trước một cái đã."
Lâu Ngưng: "Này ——"
Thịnh Văn Ngôn không chờ Lâu Ngưng nói gì, lập tức bước đến chỗ Thẩm Thụ Diệc.
Cách đó không xa, bạn của Thẩm Thụ Diệc cũng kéo kéo anh, ý bảo anh lên phía trước xem: "Thụ Diệc, tới rồi kìa."
Thẩm Thụ Diệc cũng đã quen với lời này mà bạn bè nói, rốt cuộc thì cả học kỳ này, mỗi lần đến đây đều sẽ gặp được cô. Tuy rằng điều này xảy ra thường xuyên, nhưng nhìn Thịnh Văn Ngôn đi tới, anh vẫn không được tự nhiên cho lắm.
"Thẩm Thụ Diệc, tan học rồi sao." Thịnh Văn Ngôn dừng ở trước mặt anh, cười xán lạn.
Thẩm Thụ Diệc gật đầu, có chút xa cách: "Ừm."
Thịnh Văn Ngôn: "Vậy muốn cùng nhau đi ăn cơm không?"
"Không được." Thẩm Thụ Diệc trả lời rất nhanh, có thể nhìn ra đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, "Tôi có bận việc với bạn rồi."
Thịnh Văn Ngôn nghe xong có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ đến hơi gần hơn chút, hỏi: "Cuối tuần là tiệc đính hôn của anh trai Dương Thánh, cậu cũng tới chứ?"
Giọng nói của con gái trong trẻo dễ nghe, lúc tiến tới gần còn mang theo chút mùi hương thoang thoảng như có như không, rất dễ ngửi, cũng giống như gương mắt của cô vậy, rất mê người.
Sắc mặt Thẩm Thụ Diệc hơi cứng lại, không để lại dấu vết gì mà lui về phía sau một bước: "Hẳn là có đi."
"Nhà tớ cũng sẽ tới, vậy cũng vừa khéo, đến lúc đó gặp lại nha."
"...... À."
"Được rồi vậy cậu bận gì thì cứ làm đi, nửa ngày trên lớp tớ cũng sắp chết đói rồi, tớ đi trước đây."
"......"
Thịnh Văn Ngôn tới trực tiếp mà đi cũng dứt khoát, sau khi tầm mắt Thẩm Thụ Diệc rời khỏi bóng lưng của cô, trên mặt nhất thời không biết là cảm xúc gì: "Đi thôi."
Bạn tốt Lâm Thiệu còn đang lưu luyến nhìn về phương hướng kia: "Này, cái khác thì không nói, nhưng dáng người của Thịnh Văn Ngôn này cũng thật là, cái chân kìa......"
Thẩm Thụ Diệc ngắt lời: "Có đi hay không?"
"Hả? Đi đi đi." Lâm Thiệu vội vàng đuổi theo anh, nhưng đi được vài bước lại nhịn không được nói, "Mà tôi nói này, Thụ Diệc, hai người các cậu thật sự không được sao?"
"......"
"Ai da, từ lúc học năm hai Thịnh Văn Ngôn đã thích cậu rồi, mọi người đều rất tò mò không biết hai người có khả năng không đấy."
"Không có." Thẩm Thụ Diệc tạm dừng, lại bổ sung một câu, "Tôi, không thích kiểu con gái như cô ấy."
Kiểu như cô ấy.
Kiểu như cô ấy là loại nào?
Người khác thì không biết, nhưng Lâm Thiệu lại biết, bởi vì hồi cấp ba anh có học chung trường với Thịnh Văn Ngôn. Cô là đại tiểu thư của nhà họ Thịnh, không ai là không biết.
Giàu có, xinh đẹp, nhưng cũng kiêu căng và ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, bên cạnh có cả một đống nam sinh, cuộc sống cũnh chỉ giống như là một trò chơi mà thôi...... Tóm lại, là một người không an phận, không dễ khống chế.
Lâm Thiệu lắc đầu thở dài: "Cũng đúng, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng loại người như cô ấy, ai biết có thích cậu thật lòng hay không...... Hơn nữa, đúng thật là cô ấy cũng không phải là gu của cậu, không phải cậu thích kiểu con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện sao, đúng không?"
Thẩm Thụ Diệc không hé răng.
Lâm Thiệu cười nói: "Này người anh em, cũng sắp tốt nghiệp rồi, để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé, là bạn của tôi, thanh thuần lắm, đúng kiểu cậu thích."
"Sao hôm nay cậu cứ dây dưa không dứt vậy?"
"Đi xem thử đi, xem xem có hợp hay không, tuy cô ấy không xinh như Thịnh Văn Ngôn, nhưng tuyệt đối cũng coi như dễ nhìn."
**
Cuối tuần, tại buổi tiệc đính hôn của đại thiếu gia nhà họ Dương.
Trong sân vườn của biệt thự rộng lớn, mọi người đang ăn uống linh đình, ngợp trong vàng son.
"Này, Thịnh Văn Ngôn tới kìa."
Một bên sân, giữa một nhóm người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên có người thấp giọng nói.
Vì thế, một đám thiếu gia tiểu thư liền nhìn theo tầm mắt của người vừa nói, há miệng nhìn về hướng cổng vào.
Lúc này, một người con gái trong chiếc váy thắt nơ vàng bước đến. Người nọ quấn mái tóc dài lên, lộ ra vầng trán đầy đặn tinh xảo, da trắng môi đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Mà dáng người cô ấy lại càng yểu điệu, mảnh mai hơn cả, đai nơ thắt lễ phục giúp dáng người của cô được phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, những viên kim cương nhỏ trên váy dường như tạo thêm cho cô một tầng ánh sáng nhạt lung linh. Vừa vào cửa liền cướp đi mọi ánh mắt của mọi người nơi đây.
"Đến chỗ nào cũng đều là bộ dạng như thế." Trịnh Kỳ, người từ trước đến nay không đội trời chung với Thịnh Văn Ngôn cười nhạt một tiếng.
Người bên cạnh tung hứng nói: "Đúng vậy, bằng không thì sao có thể là Thịnh Văn Ngôn."
Lại có người nói: "Chắc là bởi vì hôm nay Thẩm Thụ Diệc sẽ đến, cho nên cô ta mới muốn gây sự chú ý của mọi người như vậy."
Trịnh Kỳ nói: "Thẩm Thụ Diệc cũng không thích cô ta, lăn lộn mù quáng làm cái gì chứ."
"Nhưng cũng không hẳn, cô ấy đẹp như vậy mà......"
"Thẩm Thụ Diệc không nông cạn như vậy đâu, Thịnh Văn Ngôn có tính tình nào tốt để cậu ấy nhìn trúng đâu chứ."
"Ai ai, nhỏ giọng thôi, đừng bị cô ta nghe được."
"Nghe được thì sao." Ngoài miệng thì cậy mạnh như vậy thôi, nhưng sau khi Thịnh Văn Ngôn thật sự đến gần, Trịnh Kỳ lại không mở miệng nữa.
Thật ra quan hệ của mấy phú nhị đại trong thành phố rộng lớn cũng lớn y như vậy, bề ngoài thì mọi người đối xử với nhau rất tốt, nhưng sau lưng thì lại không mấy ai thật lòng.
Người lớn lên có tính công kích và tính tình không mấy ra gì như Thịnh Văn Ngôn rất dễ dàng trở thành đối tượng để người ta khua môi múa mép. Nhưng bởi vì lợi ích giữa các gia tộc với nhau, cho nên mọi người cũng chỉ dám nói sau lưng mà thôi, khi đối mặt với cô thì lại mang sắc mặt như "chị em tốt".
Thịnh Văn Ngôn cũng đã quá quen với chuyện như thế, cho nên khi đi đến trước mặt những người này, cô chỉ chào hỏi có lệ một cái.
"Văn Ngôn! Sao cậu tới chậm thế, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy." Lúc