Cảm giác ở bệnh viện không hề dễ chịu, huống chi gần đó lại có người cô không muốn gặp, thế nên Thịnh Văn Ngôn đợi chưa được bao lâu đã đứng dậy khỏi giường, kéo Thẩm Tại về công ty.
Thẩm Tại cũng theo ý cô.
Trở lại IZ, Thịnh Văn Ngôn đi đến chỗ ngồi của mình.
“Cô vào đây.” Thẩm Tại nói với cô rồi vào phòng làm việc.
Cô đành ngoan ngoãn đi theo: “Sếp Thẩm, có chuyện gì vậy?”
“Vào trong nằm đi.” Ý anh nói là phòng nghỉ của hằng ngày của anh.
Lúc nói vẻ mặt anh nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện công việc chứ không phải quan tâm.
Thịnh Văn Ngôn hiếm khi ngẩn ngơ: “… Dạ?”
“Sao? Không muốn nằm à? Vậy cô ra ngoài đi.”
“Nằm! Tôi nằm chứ!” Thịnh Văn Ngôn phản ứng lại, vui mừng khôn siết, lập tức đi vào phòng: “Lưng tôi đau quá, ngồi không thoải mái…”
Thịnh Văn Ngôn đẩy cửa vào, cô chỉ mới vào đây có một lần, lần đó là giúp anh lấy đồ.
Phòng nghỉ không lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, có thể cho người ta ngủ một giấc thật ngon.
Thịnh Văn Ngôn nhìn chiếc giường, không hiểu tại sao lại có chút khẩn trương. Cô do dự, đi đến cửa, mở cửa ra hỏi: “Sếp Thẩm, tôi có thể đắp chăn không?”
Thẩm Tại không nhìn cô, thuận miệng ừ một tiếng.
“Cám ơn anh.”
Cô đóng cửa lại, một lát sau lại mở ra: “Tôi hơi khát, tôi uống ly nước kia được không?”
Thẩm Tại ngước mắt lên từ sau bàn làm việc: “Không được, cô tự ra rót đi.”
“Ồ.”
Thịnh Văn Ngôn cầm ly giấy dùng một lần đi rót nước, trước khi bước vào trong cô hỏi: “Tôi có thể ngủ đến khi tan làm không?”
“Duyệt cho cô nghỉ rồi còn gì?”
“Dạ.” Cô đi vào phòng, chưa được mấy giây lại đi ra: “Tôi có thể sử dụng đồ dùng vệ sinh cá nhân của anh không? Tôi muốn tẩy trang và rửa mặt.”
“… Tôi biết rồi.”
Thịnh Văn Ngôn làm động tác tay tỏ ý đã get, nói: “Cảm ơn anh nha.”
Nói xong lại muốn đi vào trong, anh xoa bóp ấn đường, nói: “Thịnh Văn Ngôn.”
“Dạ?”
“Cô đi ra đi vào trông khỏe khoắn nhỉ? Hay là cô ra ngoài ngồi luôn đi.”
Khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn cứng đờ: “Tôi, tôi không có sức, tôi mệt lắm, tôi ngủ đây.”
Thẩm Tại: “Vậy cô đừng hỏi, cũng đừng đi ra nữa.”
“OK!”
Đóng cửa lại, sau khi uống nước xong, cuối cùng cô cũng an phận nằm trên giường, cô kéo chăn đắp lên người, theo thói quen rụt vào trong.
Một mùi hương lạ lẫm…
Thịnh Văn Ngôn đột nhiên mở bừng mắt, bình thường lúc ngủ cô hay dùng dầu thơm xịt phòng nên trong chăn đều ám mùi đó, nhưng hôm nay nằm ở đây, mùi hương không thuộc về mình, mà là mùi của Thẩm Tại.
Cô đột nhiên nóng mặt, không kìm được ngửi thêm chút nữa, có mùi gỗ nhàn nhạt rất dễ ngửi, cũng khiến người ta an tâm.
Có lẽ vì đã hoàn toàn thả lỏng, cô nghiêm túc nhớ lại những việc xảy ra vào chiều nay, đứa trẻ bị ảnh hưởng, người nhà chỉ trích chửi rủa, còn cả sự an ủi và tin tưởng của anh…
Thịnh Văn Ngôn cong môi cười, mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngồi xử lý tài liệu của anh ở bên ngoài, giống như một con rô bốt chỉ biết công việc, nghiêm túc lại lạnh lùng.
Nhưng… cô cảm thấy mình lại thích kiểu người nghiêm túc như rô bốt này rồi.
——
Một giấc này, Thịnh Văn Ngôn ngủ một mạch đến khi tan làm.
Cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn bảy giờ, quá thời gian tan tầm. Cô vội vàng bò dậy khỏi giường, khi bước ra ngoài, văn phòng trống rỗng, không có một ai.
Thịnh Văn Ngôn đi ra khỏi phòng, cô tưởng Thẩm Tại quên mất chuyện mình còn ngủ bên trong. Mới vừa bước ra liền thấy Trần Siêu vẫn còn ngồi tại chỗ.
Anh ta thấy cô hoàn toàn không hề bất ngờ, hiển nhiên là đang đợi cô.
Trần Siêu: “Dậy rồi à?”
“À, vâng.”
“Tôi đưa cô về.”
Thịnh Văn Ngôn: “Anh đây là… Chưa tan làm?”
“Sếp bảo tôi ở lại chờ cô.” Trần Siêu cạn lời, liếc mắt nhìn cô: “Ngủ đến tận bây giờ, cô giỏi thật.”
Trần Siêu không biết chiều nay cô đã xảy ra chuyện gì, anh ta cực kỳ kinh ngạc khi Thẩm Tại cho cô vào phòng nghỉ của mình để nghỉ ngơi. Lúc trước anh ta đã biết cô không phải thư ký chính thức, chắc là sếp đang chăm sóc cô thôi, nhưng bây giờ thì hình như sếp chăm sóc hơi quá, lại còn có chút dung túng.
Thịnh Văn Ngôn nhìn xung quanh: “Sếp Thẩm đâu?”
“Sếp có việc, đi từ một tiếng trước.”
Cô ồ một tiếng, giọng chua chác nói: “Đi với thư ký mới sao? Thư ký Trần à, có nhân viên mới rồi nên chỉ dùng anh để đưa rước tôi thôi.”
Trần Siêu trợn mắt nhìn cô: “Tôi bị thay thế dễ dàng như vậy à? Là chuyện riêng nên sếp mới không dẫn người theo.”
“Ồ.”
“Thư ký mới cũng bị cho nghỉ việc hôm qua rồi, cô nói cái gì thế?”
”Ừ ừ… Gì?” Thịnh Văn Ngôn tức khắc lên tinh thần: “Nghỉ việc? Tại sao? Sao tôi không biết?”
“Ông chủ cho ai nghỉ việc cũng cần thông báo với cô?” Trần Siêu nói tới đây thì hơi bất mãn: “Cô gái kia bị dị ứng với cồn, mới biết thôi. Thật tình, lúc phỏng vấn cô ta có nói đâu.”
“Dị ứng cồn… Vốn đâu cần uống rượu, liên quan gì đến dị ứng?”
“Ai nói với cô là không cần uống rượu?”
“Thế sao tôi uống lại bị mắng?”
Anh ta liếc cô: “Không cho cô uống là muốn tốt cho cô, sếp che chở cho cô nên mới mắng cô! Không biết cảm kích gì hết.”
“…”
——
Trần Siêu lái xe đưa Thịnh Văn Ngôn về nhà.
Dọc đường đi, cô cứ ríu ra ríu rít hỏi chuyện ngày đó sau khi cô xuống xe. Ban đầu Trần Siêu còn chịu khó kể lại chuyện Thẩm Tại bảo anh xuống xe, anh thì đi theo cô suốt cả quãng đường, nhưng trí nhớ cô cứ như cá vàng, chưa được bao lâu lại hỏi thêm lần nữa, giống như không dám tin vậy, nói đến mức anh ta cảm thấy phiền, bắt cô im lặng.
Đưa cô về đến cửa nhà họ Thịnh, Trần Siêu để cô xuống xe rồi quay đầu đi, hiển nhiên là thấy quá là phiền phức.
Thịnh Văn Ngôn vui sướng rạo rực, niềm vui chỉ kéo dài đến khi cô nhìn thấy cửa nhà mình, chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Cô đứng ngoài cửa một lúc, cố lấy hết dũng khí mới bước vào trong sân.
Cô có lỗi với Điền Kiều nên vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với bà. Lúc đi đến cửa, bước chân cô lập tức ngừng lại. Chưa thấy người nhưng nghe thấy tiếng ồn ào rôm rả bên trong, là giọng của ông bà nội…
Xem ra hai người đã bị doạ sợ, trễ như này rồi vẫn còn ở đây.
Thịnh Văn
Ngôn hít sâu một hơi, nhớ đến những câu cô nói ở bệnh viện, cũng nhớ mình đã nói không ham thích gì khi ở đây.
“… Kiều Kiều, sau này con phải chú ý, tháng này dễ xảy ra chuyện lắm. Thế này đi, tối nay mẹ ở lại đây, ở với con mấy ngày…”
“Mẹ, không cần đâu, con không sao…”
“Không được, mẹ không yên tâm.”
Một phút sau, dì Trần từ trong nhà đi ra, đến cửa nhà thì nhìn thử sang bên hông, cảm thấy hơi kỳ lạ… Mới nãy còn nghe tiếng động mà, sao giờ không thấy ai nhỉ.
Bà lắc đầu, nghĩ chắc mình nghe nhầm, đóng cửa lại rồi quay vào nhà.
——
Tối nay Thẩm Tại có hẹn với mấy người bạn, mười giờ mới về đến nhà.
Xe chạy vào chung cư, lúc rẽ sang hướng nhà anh chợt có bóng người sượt qua bên cạnh.
Vào khu nhà thì tốc độ xe đã chậm lại, đèn đường sáng rực nên anh có thể nhìn thấy rõ.
“Quay xe lại.” Anh đột nhiên nói.
Tài xế nhận được chỉ thị, nhìn vào kính chiếu hậu: “Dạ ông chủ.”
Xe từ từ quay lại, càng ngày càng gần, tấm lưng kia đủ để anh biết đó là ai. Anh kéo cửa xe xuống, gọi cô: “Thịnh Văn Ngôn.”
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu đi đường, trong đầu nghĩ đông nghĩ tây rối bời, không để ý đến người lái xe qua là Thẩm Tại. Cô nghe thấy tiếng gọi nên mới quay đầu lại nhìn, người cô suy nghĩ cả đêm đang ngồi trong xe.
“…”
Chân mày Thẩm Tại nhíu lại: “Cô ở đây làm gì?”
Thật ra cô cũng không biết mình đến đây làm gì.
Chỉ là sau khi ra khỏi nhà, cô không biết phải đi đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, người cô muốn gặp lúc này cũng chỉ có anh, cho nên cô mới đến đây.
Đến rồi cô mới phát hiện anh không có ở nhà, đành ngồi ngoài cửa đợi hồi lâu, mãi cho đến khi không đợi được anh về, cô mới rời đi, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây.
Bây giờ Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình hơi cực đoan, cũng không biết tại sao mình lại cố chấp muốn gặp anh… Loại cảm giác mãnh liệt này khiến bản thân cô thấy hơi lo sợ.
“Tôi, tôi không làm gì cả, chỉ… Đi dạo thôi.”
“Đi dạo? Đi dạo mà đi đến tận Đồng Nguyệt Loan?” Thẩm Tại dò xét: “Lưng cô không đau?”
“Đau chứ.”
“Đau còn đi.”
“Không còn cách nào hết… Tôi đi một hồi, lựa chọn bỏ nhà ra đi luôn.”
Anh sửng sốt, những chữ “bỏ nhà ra đi” có hơi ấu trĩ, cách xa tuổi tác của anh: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, tôi bỏ nhà ra đi.” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, tìm đại một cái cớ: “Thật ra là tôi không biết đi đâu, liền muốn đến tìm anh… Mượn tiền!”
“…”
Thẩm Tại dừng khoảng năm giây mới mở miệng nói: “Mượn tiền?”
“Đúng vậy.” Cô bày ra biểu cảm “cuộc sống thật khó khăn”.
“Tiền lương của tôi không đủ xài, không đủ để ngủ ở khách sạn một đêm. Bạn tôi đều là kiểu “thân ai nấy lo”, biết tôi bỏ nhà đi thì trở mặt như không quen. Không phải họ Thịnh thì tôi không là gì cả.”
Cô nói xong thì yên lặng xin lỗi đám Lâu Ngưng, vì để diễn tròn vai mà đắc tội với chị em.
Thẩm Tại híp mắt: “Ý cô là tiền lương IZ trả rất thấp?”
À chuyện này… Đây không phải điểm mấu chốt đâu ông chủ.
Thịnh Văn Ngôn cười cứng đờ: “Làm gì có, là tại tôi, năng lực có hạn, chưa đủ kinh nghiệm nên chỉ lấy được lương thực tập thôi ~ “
“Dựa theo tiêu chuẩn của ngành, lương của thực tập sinh ở IZ cũng thuộc hàng cao nhất rồi.”
“À… Đúng vậy! Vậy nên đây là vấn đề của bản thân tôi, tại tôi ăn xài phung phí.”
“Biết là tốt.”
“…”
Quả nhiên là cuồng công việc, trọng tâm của vấn đề lại là tiền lương.
Thẩm Tại: “Sau khi về nhà cô lại cãi nhau với bố à?”
Thịnh Văn Ngôn chỉ ồ một tiếng: “Không có, vừa vào cửa đã thấy ông bà nội ở đó, tôi không muốn vào thôi!”
Thẩm Tại nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, nhớ lại cảnh tượng mình thấy ở bệnh viện. Tuy anh biết cô chưa được bao lâu, nhưng đã hiểu khá rõ tính cách của cô, biết cô sẽ làm gì hoặc không làm gì, vậy mà người nhà họ Thịnh lại có thể hiểu lầm. Xem ra trong từng ấy năm, bọn họ không quan tâm tới cô nhóc này bao nhiêu.
Ngoài xe gió lạnh xào xạc, Thịnh Văn Ngôn hơi lạnh, đành nói cho xong chuyện khi nãy: “Không cần nhiều đâu, tôi mượn hai ngàn thôi. Anh thấy tôi không, vừa đói vừa lạnh, cực kỳ đáng thương luôn, nếu không anh có thể cho tôi mượn thêm chút.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng đang cố làm ra vẻ.
Thẩm Tại nhìn cơ thể run rẩy của cô, nói: “Muộn thế này cô chưa ăn cơm à?”
“Chưa… Ây da anh phải chú ý cách dùng từ của tôi chứ, vừa đói vừa lạnh! Thảm lắm.”
“Lên xe đi.”
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ: “Sao cơ?”
Thẩm Tại: “Tôi bảo cô lên xe.”
“Làm gì?”
“Về nhà với tôi.”