Chỉ có anh đợi thôi sao, cô cũng đang đợi mà.
Một tuần đi công tác, trong đầu Thịnh Văn Ngôn luôn nghĩ là sau khi về, không biết khi nào Thẩm Tại mới thổ lộ… Ai ngờ vừa về đã hiểu lầm nhau.
Lúc này, cuối cùng khi những lời mình tâm niệm, luôn muốn nghe được thốt ra từ miệng anh, cơn giận còn sót lại chưa kịp tiêu tan thì đã bị cơn ngọt bao quanh, va vào não kêu ong ong.
Sau cơn ngây ngốc là cảm giác vui sướng, hớn hở lên ngôi, khỏa lấp hết mọi cảm xúc. Tức giận, hiểu lầm, ghen tị không còn nữa. Chỉ còn lại người đàn ông trước mắt, chỉ còn lại câu nói mà cô đã đợi từ rất lâu.
“Sao em không trả lời?” Thẩm Tại hơi buông cô ra, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Thật ra trong chuyện tình cảm với Thịnh Văn Ngôn, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin. Chỉ là cá nhân anh trước giờ đã quen với sự bình tĩnh, cách nói chuyện hay làm việc đều khiến người khác nghĩ rằng anh dễ dàng đạt được kết quả tốt.
Thịnh Văn Ngôn: “… Anh thật sự muốn em làm bạn gái anh à?”
“Thật.”
“Anh thích em lắm hả?”
“Ừ, thích.”
Cánh mũi Thịnh Văn Ngôn cảm thấy hơi cay, “Vậy anh sẽ mãi mãi sát cánh bên cạnh em, luôn tin tưởng em chứ?”
“Anh vẫn luôn tin tưởng em.”
Thịnh Văn Ngôn kéo vạt áo anh, lòng hồi hộp nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm, cố định vào người đàn ông: “Vậy anh có bảo đảm rằng anh sẽ không như trước, cứ tùy tiện mặc kệ em không?”
Thẩm Tại dừng lại, “Không phải là anh mặc kệ em, chỉ anh là muốn em đi làm chuyện mà em phải làm thôi.”
“Bây giờ anh còn phân biệt phải trái với em nữa hả?” Thịnh Văn Ngôn biết rõ mục đích của anh khi ra quyết định, cô hiểu cả nhưng chỉ là trong lòng cô vẫn còn thấy sợ, sợ cảm giác mình bị đẩy ra xa.
“Ừm, anh không như vậy nữa.” Thẩm Tại mềm giọng, “Tại cách của anh sai, khi đó anh nên giải thích rõ ràng với em. Sau này, sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
“Anh chắc chắn chứ?”
Nhìn Thịnh Văn Ngôn thì có vẻ tùy tiện, nhưng bởi vì phải chịu ảnh hưởng từ gia đình khi còn bé, cô là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Thẩm Tại nhìn bộ dạng nóng lòng muốn người khác cam kết của cô, trái tim như bị bóp chặt, cảm giác áy náy đột nhiên ùn ùn kéo tới.
Thẩm Tại hiểu thấu tính cách của cô thế nào, nhưng ban đầu, anh lại dùng cách mà mình nghĩ là trực tiếp nhất, lại cũng là cách mà Thịnh Văn Ngôn ghét nhất để đẩy cô ra xa.
Khi đó Thẩm Tại cảm thấy rằng mình đúng, anh làm thế chỉ để cô trưởng thành thôi, nhưng lại quên mất chính cách này cũng sẽ làm sự tín nhiệm của cô đối với mình tan vỡ.
“Chắc chắn mà.” Thẩm Tại than nhẹ, “Anh xin lỗi.”
Con ngươi Thịnh Văn Ngôn hơi lóe lên tia sáng, cô rũ mắt, buồn buồn nói: “Em không thích cảm giác bị đẩy ra xa đâu.”
“Anh biết.” Thẩm Tại thấy khó chịu trong lòng, “Anh sẽ không bỏ mặc em đâu, anh bảo đảm.”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Người lớn đã vứt bỏ cô, ánh mắt của bọn họ chỉ chăm chú vào một đứa trẻ khác.
Cô không cam lòng nên cố gắng hết sức hoàn thiện bản thân, cùng lúc đó, cô cũng cố gắng làm ngơ mọi người, giải thoát mình khỏi vòng luẩn quẩn của sự tủi thân, thứ đã tồn tại trong lòng cô từ khi còn là một đứa trẻ. Bây giờ cũng coi như là cô đã làm được rồi. Tuy nhiên, cảm giác nào đã khắc sâu vào trong đáy lòng thì vẫn có lúc sẽ ảnh hưởng đến cô.
Thẩm Tại thấy cô im lặng không lên tiếng, tự đặt bản thân của mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ, đúng là độ tín nhiệm của bản thân không được bao nhiêu.
Anh nhịn lại cơn chua xót trong ngực, nhàn nhạt nói: “Không sao, em khoan trả lời câu hỏi của anh cũng được. Công việc dự án gì cũng cần thời kỳ khảo sát mà, em cứ quyết định thời gian khảo nghiệm anh đi.”
Thịnh Văn Ngôn hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh.
“Thẩm Tại? Sao thế, tự nhiên chạy ra đây làm gì?” Tiếng bước chân vang lên qua những bậc cầu thang, Dương Khiêm Hòa chờ mãi không thấy Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn quay lại nên đi với hai người bạn xuống tìm.
Dương Khiêm Hòa quan sát bầu không khí giữa hai người, dừng lại: “À là thế này, bánh kem tới rồi. Tôi thấy hai người cũng đã tới, không chờ thì không được… Tôi sắp thổi nến rồi.”
Thẩm Tại liếc nhìn nhìn người đứng trên cầu thang, nói với cô: “Em cứ từ từ suy nghĩ, sau này rồi hẵng nói. Bây giờ đi ăn bánh ngọt nhé? Anh đã đặt bánh ở Nam Tước, em sẽ thích ăn đó.”
Anh thì thầm, dùng tông giọng mà Dương Khiêm Hòa không nghe thấy để nói với cô, “Còn chuyện của Chu Tư Mạc nữa, em không tin thì bây giờ có thể đi hỏi thử.”
Dương Khiêm Hòa đợi trên cầu thang một hồi, nói: “Ôi trời, hai người thì thà thì thầm nói gì nữa đó, tôi là chủ tiệc mà phải ra tìm hai người đây này, xong rồi chứ?”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Tại không định tiếp tục truy hỏi chuyện cô có muốn làm bạn gái của anh không nữa, anh muốn cho cô thời gian suy nghĩ. Anh quay người lại, chuẩn bị đi lên lầu.
“Khoan đã!” Đột nhiên cánh tay anh bị níu lấy. Thẩm Tại ngừng một lát, quay đầu lại.
Thịnh Văn Ngôn nắm chặt tay Thẩn Tại, cô không nhìn anh mà nhìn về phía Dương Khiêm Hòa: “Dương tổng sinh nhật vui vẻ nha. Nhưng mà tối nay tôi có thể mượn Thẩm Tại một lát không?”
Dương Khiêm Hòa sửng sốt: “Hả?”
“Chúng tôi vừa chính thức bắt đầu mối quan hệ, muốn đi ra ngoài một chút, có được không?”
Dương Khiêm Hòa sửng sốt, hai người khác đi theo ra ngoài cũng ngây người. Thẩm Tại ngước mắt, đôi con ngươi luôn bình tĩnh bỗng xuất hiện sự chấn động.
Mà người vốn đang nắm cánh tay anh đã chuyển thành kéo tay. Cô nhìn Dương Khiêm Hòa cười một cái, hỏi: “Được không Dương tổng, hôm nay tới gấp quá nên tôi không biết là sinh nhật anh, chắc chắn hôm khác tôi sẽ mang quà tới đền bù.”
Dương Khiêm Hòa vịn tay vào lan can, chợt gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”
Thịnh Văn Ngôn: “Cảm ơn anh, vậy tôi dẫn anh ấy đi nhé. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Vui… Vui lắm chứ, sao tôi vui được bằng cậu ta!” Dương Khiêm Hòa không ngờ hai người đã thành cặp, lập tức khoác tay qua vai hai người đi cùng, “Đi thôi, đừng nhìn nữa!”
“Shit… Chuyện gì vậy nè?”
Dương Khiêm Hòa: “Không thấy à, Thẩm Tại thoát kiếp FA đó! Mau mau mau, đi lên thông báo cho mọi người!”
Tiếng bước chân nhanh chóng chạy lên hòa cùng giọng nói kích động của Dương Khiêm Hòa vang khắp hành lang… Sau một lúc lâu, hành lang mới trở lại với sự yên tĩnh ban đầu.
“Bắt đầu mối quan hệ?” Thẩm Tại cúi đầu nhìn hai bàn tay đan nhau, trong mắt đan xen giữa kinh ngạc và vui sướng, từng chữ đều mang theo sự căng thẳng.
Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Anh vừa nói tùy em đưa ra thời gian khảo sát dúng không?”
“Ừ?”
“Vậy nên em quyết định xong rồi, một giây.”
Thẩm Tại hơi ngây ra, chỉ thấy cô bỗng dưng nhoẻn miệng cười, nói: “Sao thế, không được à? Anh tự nói ra đó nha, chẳng lẽ muốn đổi ý?”
Thẩm Tại nhìn cô thật chăm chú, nắm chặt tay cô: “Em không đổi ý là được.”
——
Bầu trời xanh như vừa được gột rửa, không có một áng mây nào.
Ngoài cửa sổ phòng làm việc là những tòa cao ốc cao vút san sát nhau, Bến Thượng Hải trải dài vô định dọc theo hướng song, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nơi sầm uất, nhộn nhịp và phồn hoa…. Rõ ràng, tất cả mọi vật đều giống như bình thường, nhưng hôm nay lại cảm thấy dường như mọi thứ đã khác đi nhiều lắm.
Giống như là thành phố vốn cứng cỏi và hờ hững này đã khoác lên một lớp khói hồng ngọt ngào, làn mây nhẹ bay bay, bầu không khí cũng ám chút vị ngọt, một khi hít vào mũi là tế bào cả cơ thể cũng đang thủ thỉ hai chữ vui vẻ.
A… Đây chính là yêu đương chăng? Ra là có tình yêu thì thế này đây.
Thịnh Văn Ngôn duỗi người, thu lại ánh mắt đang nhìn mông lung bên ngoài, nhưng hình ảnh lúc Thẩm Tại và mình đã là một cặp vẫn đang nhảy nhót trong đầu.
Tối qua sau khi ra khỏi quán bar, hai người
vẫn nắm tay đi bộ, đi đến khi cô kêu mệt thì Thẩm Tại mới gọi xe đưa cô về nhà.
Nghĩ lại thì… Cũng hơi nhanh. Cô cứ tưởng rằng sau khi đi công tác về, hai người cứ tiếp diễn tình trạng này một khoảng thời gian rồi mới có thể phá vỡ lớp rào chắn, ngỡ ngàng thế nào mà ngay hôm đầu tiên về nhà thì hai người đã thành một cặp.
“Sếp nhỏ.” Lâm Khải gõ cửa, ló đầu vào. Thịnh Văn Ngôn thu lại biểu cảm, ngồi xuống ghế làm việc: “Sao thế?”
“Đây là bản tóm tắt cuộc họp hôm nay.”
“Ừ, được.”
Lâm Khải: “Nửa tiếng nữa chị sẽ có cuộc họp với phòng kế toán, tài liệu cũng ở đây. Ngoài ra, buổi chiều không có lịch trình gì đặc biệt quan trọng, chị chỉ cần liên lạc với bên Úc Hưng để theo dõi tiến độ là được.”
“Chị biết rồi.” Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian: “Nếu tối nay không có khách thì bây giờ cậu có thể tan làm được rồi, không cần theo chị đâu.”
“Vâng.”
Hôm nay là một ngày rỗi rảnh hiếm có. Hơn bốn giờ chiều, Thịnh Văn Ngôn xử lý xong tất cả mọi chuyện thì nhắn tin cho Thẩm Tại.
Không biết khi nào sếp Thẩm tan ca ta?
Thẩm Tại trả lời rất nhanh: Nếu cuộc họp không kéo dài quá thời gian thì sẽ là 6 giờ rưỡi.
Ừm ~
Thẩm Tại: Xong họp anh qua Khải Thịnh đón em đi ăn cơm.
Thịnh Văn Ngôn nghĩ tới chuyện sắp được gặp anh, trong đầu chợt xuất hiện vô số bong bóng màu hồng: Mình ăn gì đây?
Thẩm Tại: Em muốn tới Đinh Lan Các ăn không?
Từ khi rời khỏi IZ, Thịnh Văn Ngôn không tới đó ăn cơm nữa, mặc dù có lúc cô cũng âm thầm nghĩ về đồ ăn ở đó, nhưng Đinh Lan Các là nơi thuộc về Thẩm Tại, thế nên cô bỏ đi suy nghĩ đó ngay.
Bây giờ hai người đã ở bên nhau, cô không cần đắn đo kiêng dè gì nữa.
Thịnh Văn Ngôn: Ăn chứ ăn chứ, siêu thích luôn!
Thẩm Tại: Ừm, chờ anh.
——
Buổi chiều ở công ty không có việc gì làm, vậy nên Thịnh Văn Ngôn cất điện thoại, không muốn ngồi trong công ty chờ nữa. Cô đi xuống hầm để xe, chạy tới IZ. Cô cảm thấy rằng hình như bản thân mình không kịp chờ đợi mà muốn gặp anh ngay.
Đến IZ rồi, Thịnh Văn Ngôn quen đường quen lối, đi qua chào hỏi hai cô nhân viên ở bàn tiếp tân.
“Thư ký Thịnh! Sao cô tới đây?” Cô nhân viên kích động nói.
“Chậc, sao còn gọi thư ký Thịnh nữa…” Cô gái bên cạnh nói, “Sếp nhỏ của Khải Thịnh đó!”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi kích động nên quên mất.”
Lúc còn làm việc ở đây, ngày nào cô cũng gặp hai người này, cũng thường xuyên tám chuyện.
Thịnh Văn Ngôn xua tay: “Gọi tôi bằng tên là được rồi mà.”
“Được thôi, Văn Ngôn, hôm nay cô tới đây làm gì vậy?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi đợi Thẩm Tại.”
“À, tôi nghe nói IZ có hợp tác với Khải Thịnh trong một dự án đúng không?”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, sau này hai bên sẽ là đối tác.”
“Vậy bọn tôi có thể gặp cô thường xuyên hơn rồi?”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Tôi cũng nghĩ vậy đó.”
“Vậy có cần tôi gọi điện thoại thông báo cho thư ký Trần giúp cô không?”
“Không cần đâu, hôm nay tôi tới không phải vì chuyện công việc, chỉ có chút chuyện riêng thôi.” Thịnh Văn Ngôn nhìn thời gian, đã sáu giờ hai mươi lăm rồi, Thẩm Tại sắp đi xuống.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi ở đây đợi một lát là được.”
“À, được thôi.”
Thịnh Văn Ngôn rảnh rỗi thảnh thơi, tán gẫu với hai người: “Dạo này hai cô thế nào rồi?”
“Vẫn khỏe, Lệ Lệ còn có bạn trai mới nữa.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thật hả, anh ta thế nào? Cho tôi xem với.”
“Có hình đó, để tôi kiếm cho…”
Tới gần giờ tan việc, không có khách, bàn tiếp tân hơi lơ là công việc.
Thẩm Tại và Trần Siêu vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy có người đứng dựa vào bàn tiếp tân. Cô đang nhỏ to tâm sự gì đó với hai nhân viên mà vui vẻ lắm, hi hi ha ha không biết đang cười cái gì.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại đi lên trước, kêu tên cô. Thịnh Văn Ngôn đang xem ảnh thì dừng lại, lập tức quay đầu: “Em đây!”
Thẩm Tại đi tới, còn mấy bước nữa thì dừng lại: “Anh bảo em chờ ở Khải Thịnh mà, sao em lại ở đây tán gẫu.”
Hai cô nhân viên thấy Thẩm Tại đi đến thì vội vàng cất điện thoại vào, đứng nghiêm… Còn một phút nữa mới tan ca, lúc nãy hai người có hơi thoải mái quá mức.
Khuôn mặt hai cô nhân viên toát lên vẻ lo lắng, hồi hộp vì lỡ bị sếp Thẩm bắt gặp hình ảnh “không nghiêm túc” của mình.
Thịnh Văn Ngôn nhìn hai người, nói: “Hôm nay em không có công việc gì nên tan ca sớm, cũng chạy tới đây luôn. À… Vừa nãy là em hỏi bọn Lệ Lệ xem dạo này IZ phát triển thế nào thôi. Dù gì cũng là đối tác mà, em quan tâm đến sự phát triển của công ty không quá mức chứ?”
Trong mắt anh có chứa ánh cười: “Tìm hiểu ở đây?”
Hai cô tiếp tân cũng hơi xấu hổ, cái cớ mà sếp Thịnh chế ra thật sự là… Hai người có biết gì đâu! Tiêu luôn, nhất định sẽ bị trách mắng rồi.
“Đúng vậy, ở đây đó, không được à?” Thịnh Văn Ngôn khẽ cúi đầu.
Thẩm Tại cong môi: “Được chứ.”
Hai người nhân viên sững sốt, nhìn Thẩm Tại. Khi nhìn mới phát hiện, đôi mắt của sếp Thẩm nhà họ cứ dán chặt lên người sếp Thịnh, dường như không quan tâm chuyện vừa rồi.
“Đi, đi ăn cơm thôi.”
“Vâng!” Thịnh Văn Ngôn lập tức muốn đi qua nắm tay anh, nhưng vừa giơ một nửa thì đột nhiên nhớ là bây giờ mình đang ở IZ. Thế là cô lại hết sức có chừng mực đặt xuống, “Mau đi thôi, em đói lắm rồi.”
Thẩm Tại nhìn thấy hết chút động tác nhỏ này, anh kéo bàn tay vừa thả xuống của cô qua, dắt tay Thịnh Văn Ngôn đi ra ngoài: “Anh đã bảo bọn họ chuẩn bị sẵn rồi, chúng ta qua là ăn được ngay.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn bộ dạng thản nhiên của anh khi nắm lấy tay mình, tim đập bình bịch lộn xộn: “… Ừm.”
Hai người nhân viên đứng phía sau ngây ra như phỗng, nhìn boss của mình và cựu thư ký Thịnh dắt tay nhau đi ra khỏi công ty. Họ sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới quay qua nhìn nhau.
“Cô thấy không?”
“Thấy.”
“… Không phải là mơ chứ?”
“Không phải.”
Đing ——
Một phút cuối trước khi tan ca, hai người vô cùng đồng bộ, cùng cầm điện thoại lên.
Các đồng chí!! Tin lớn đây!!!!!