Tiếng gọi “cục cưng” của Thịnh Văn Ngôn vang khắp đồn cảnh sát, cả đám sợ ngây người.
Vốn mọi người cứ nghĩ rằng Thẩm Tại tới đón cháu gái mình là Thẩm Vân Nghê, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, có lẽ anh tới để đón bạn gái mình, Thịnh Văn Ngôn.
“Em bị thương à?” Thẩm Tại đen mặt, giọng không hiền hòa.
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn theo ánh mắt anh, trên bắp chân cô có một vết trầy, máu đã ngưng chảy. Cô nói: “Không sao hết, em vô tình bị mảnh thủy tinh quẹt qua thôi.”
Thẩm Tại hơi cúi người, liếc nhìn từ khoảng cách gần. Thịnh Văn Ngôn được thế vỗ vỗ đầu anh trấn an, bộ dạng như một bà hoàng.
Mọi người xung quanh không chớp mắt nhìn chút cử động nhỏ của cô, âm thầm chậc lưỡi hít hà. Chỉ có đại tiểu thư nhà họ Thịnh mới dám sờ đầu con cọp này thôi.
Thịnh Văn Ngôn: “Em không sao thật mà, em không còn bị thương ở đâu nữa hết.”
Thẩm Tại đứng dậy nhìn cô, lại nhìn đám người sưng mặt sưng mũi gần đó. Đám Dương Thánh bắt gặp ánh nhìn của anh, lập tức nhìn đi nơi khác. Thẩm Tại cười lạnh, không nói gì nữa, đi theo cảnh sát vào bên trong.
Mấy phút sau anh mới đi ra ngoài.
“Về với anh.”
“À dạ.” Thịnh Văn Ngôn lập tức nói lấy tay anh. Đi được hai bước, Thẩm Tại lại quay đầu, trầm giọng nói: “Vân Nghê.”
Thẩm Vân Nghê giật mình: “Dạ?”
Thẩm Tại: “Sao còn ngây ra đó, chưa chịu về à?”
Thẩm Vân Nghê nuốt ngụm nước miếng: “Cháu, cháu đã báo cho bố rồi… Bố sẽ đến đón cháu.”
Thẩm Tại: “Bố cháu có việc gấp bảo chú đón cháu về luôn.”
Thẩm Vân Nghê à một tiếng, xìu xuống: “Vâng, vâng ạ.”
Thẩm Vân Nghê thà bị bố mình mắng chứ không cam lòng đi theo Thẩm Tại về. Cô ta đã trải nghiệm hết cách dạy dỗ lạnh như băng của chú út mình rồi, chẳng thà là bị mắng còn hơn…
Hai phút sau, ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát. Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn đi phía trước, Thẩm Vân Nghê thì vội vã đi theo phía sau.
“Vân Nghê à.” Trịnh Kỳ cũng được người nhà đón ra ngoài, cô ta chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Vân Nghê.
Thẩm Vân Nghê nhìn cô ta: “Gì vậy…”
Trịnh Kỳ: “Tôi xin lỗi chuyện hôm nay nha, tôi không biết cậu ta to gan thế, dám đụng tới cô.”
Thẩm Vân Nghê thấy không có gì hứng thú: “À.”
Trịnh Kỳ liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn đang đi phía trước: “Cũng tại Thịnh Văn Ngôn cả, tự dưng cô ta lại đụng tay đụng chân trước, phải chi nói sớm cho tôi biết là được rồi, vậy thì chuyện cũng sẽ không như bây giờ…”
“Cô ấy không ra tay chẳng lẽ chờ cho tên kia ra tay trước.” Thẩm Vân Nghê tức giận nói, “Là tại cái người đàn ông kia sai trước, tự nhiên lại đổ qua Thịnh Văn Ngôn?”
Trịnh Kỳ sửng sốt, cô ta luôn nghe Thẩm Vân Nghê bảo Thịnh Văn Ngôn xấu xa, sao bây giờ cô ấy còn bênh vực cô.
“Vân Nghê, ý, ý tôi là…”
“Cô đừng nói nữa!” Thẩm Vân Nghê buồn bực nói, “Cái tên đàn ông kia không tốt đẹp gì đâu, nếu không nhờ cô ấy thì tôi cũng không biết tối nay mình ra sao rồi.”
Trịnh Kỳ: “…”
Thẩm Vân Nghê lạnh lùng đẩy tay Trịnh Kỳ ra, tăng tốc, đuổi kịp bước chân cô. Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Vân Nghê đi tới bên cạnh mình, quan tâm hỏi: “À, cô có bị thương không?”
Thẩm Vân Nghê lắc đầu, nhớ lại cảnh Thịnh Văn Ngôn cứ mãi bảo vệ mình ở quán bar, cũng vì thế mà cô bị thương.
“Tôi không sao… Nhưng mà cô lại bị thương đó. Cô lo cho mình đi.”
“Tôi cũng không sao hết.” Thịnh Văn Ngôn nói xong, quay đầu liếc nhìn Trịnh Kỳ ở phía sau, “Vân Nghê, sau này cô bớt chơi với Trịnh Kỳ đi, mấy người chơi với cô ta tạp nham lắm. Cô nhìn cái tên say rượu kia đi, không biết ở đâu ra mà lóng ngóng vụng về, không phải người tốt đẹp gì.”
Tuy là nói thế nhưng Thịnh Văn Ngôn không nghĩ là Thẩm Vân Nghê có thể nghe lời khuyên của cô, bởi vì cô ấy thích làm chuyện chống đối cô lắm. Nhưng không ngờ ngay sau đó, cô đột nhiên thấy Thẩm Vân Nghê gật đầu, “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không đi ra ngoài chơi với Trịnh Kỳ nữa.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, bỗng cảm thấy vui vẻ, yên tâm, cô đưa tay vỗ vỗ đầu Thẩm Vân Nghê: “Ừ, vậy mới ngoan chứ.”
Mặt Thẩm Vân Nghê đỏ lên, đẩy tay cô ra: “Này… Cô coi tôi là con nít à.”
“Cô là con nít trong mắt tôi đó.” Thịnh Văn Ngôn cười hì hì, nhích lại thì thầm vào tai cô ta, “Thím là thím của cháu đấy ~ ”
Thẩm Vân Nghê: “… …”
Lúc hai người nói chuyện, Thẩm Tại vẫn không lên tiếng. Mặc dù bình thường anh ít nói, nhưng cả tối hôm nay đều bị bao phủ trong một tầng áp suất thấp. Thẩm Vân Nghê kéo kéo Thịnh Văn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Chắc là là chú giận tôi rồi… Cô cứ muốn làm thím út của tôi, vậy thì cô phải nói tốt giúp tôi đó.”
Thịnh Văn Ngôn bị xưng hô “thím út” làm cho nhẹ bỗng, lập tức đưa tay ra dấu OK: “Chắc chắn lúc về tôi sẽ nói giúp cô.”
Thẩm Vân Nghê gật đầu liên tục.
Ba người lên xe, Thẩm Tại lái xe thẳng về nhà họ Thẩm, đưa Thẩm Vân Nghê về.
Hai ông bà không biết tối nay có chuyện gì, thấy bọn họ về nhà thì rất vui. Triệu Thuận Từ còn kiên quyết bảo Thịnh Văn Ngôn ở lại qua đêm.
Đúng là đã trễ rồi, lái xe bôn ba về nhà thì cũng phiền phức, thế là Thịnh Văn Ngôn đồng ý ở lại. Nhưng vì cô và Thẩm Tại chưa kết hôn nên Triệu Thuận Từ vẫn chuẩn bị một phòng dành cho khách để Thịnh Văn Ngôn ở.
Thẩm Tại lo lắng cho vết thương của cô, dẫn cô tới phòng cho khách để dì giúp việc cầm hộp thuốc y tế tới.
“Em ngồi xuống đi.” Thẩm Tại mở hộp thuốc, nói.
Thịnh Văn Ngôn: “Vết thương nhỏ xíu à, từ từ là nó hết.”
Thẩm Tại nhìn cô: “Anh bảo em ngồi xuống.”
“… À.”
Thịnh Văn Ngôn ngồi trên ghế, Thẩm Tại thì ngồi đối diện cô, để chân cô lên chân mình, tìm một miếng gạc khử trùng và lau vết thương cho cô.
“Shh…”
“Đau à?”
Thịnh Văn Ngôn: “Cũng… hơi hơi.”
Thẩm Tại khẽ nhíu mày: “Tối rồi sao em còn ra quán bar chơi, em bảo ở nhà với em gái mà?”
“Đáng lẽ là thế, nhưng sau đó bọn bạn kêu nên em mới đi.” Thịnh Văn Ngôn đánh giá vẻ mặt anh, nói, “Từ khi ra khỏi cục cảnh sát là khuôn mặt anh đã không vui rồi, anh cứ thế này đáng sợ lắm, Vân Nghê cũng bị anh dọa. Lát nữa anh đừng mắng con bé nha, nó biết lỗi rồi.”
Thẩm Tại khử độc vết thương cho cô, nghe xong thì ngước mắt nhìn: “Em nghĩ anh muốn tức giận, muốn dạy dỗ con bé à?”
“Không phải à?” Thịnh Văn Ngôn giỏi làm bộ như người lớn, nói, “Hầy, con bé còn nhỏ, đụng trúng mấy tên biến thái không biết làm thế nào. Bài học tối nay coi như là để cho con bé khắc cốt ghi tâm.”
Thẩm Tại nói: “Nghe em nói có vẻ như em biết giải quyết thế nào nhỉ?”
Thịnh Văn Ngôn khẽ cúi đầu, hết sức đắc ý: “Đương nhiên, lúc ấy em giáng cho anh ta một bạt tai. Sau đó em gọi đàn em tới, lại cho anh ta thêm một đấm nữa.”
Thẩm Tại: “… Sau đó còn khiến mình bị thương, đúng không?”
Thịnh Văn Ngôn dừng lại: “Chuyện này là bất ngờ.”
Thẩm Tại hít sâu một hơi, để chân cô xuống: “Đừng để vết thương gặp nước.”
“Vâng ~” Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ tay anh, “Vậy anh đừng đi trách mắng Vân Nghê nha, cô bé sợ lắm đấy.”
“Bố Vân Nghê sẽ dạy dỗ nó, không cần anh làm.” Thẩm Tại nhìn cô, nói, “Ngược lại là em đó, em không biết là phải
chú ý an toàn khi vướng phải những trường hợp này à?”
Sao cứ cảm thấy cô mới là người bị anh dạy dỗ nhỉ?
Thịnh Văn Ngôn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh và giọng nói, có lẽ Thẩm Tại không tức giận cháu mình mà là đang giận cô.
“Ờm… Em biết rồi.”
“Sau này lúc đi tới quán bar phải báo anh biết một tiếng.”
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh, nói: “Em sẽ chỉ chơi với bạn em thôi, người khác rủ em sẽ không đi. Ừm… sau này cũng sẽ ít đi lại.”
“Anh không cấm em.” Thẩm Tại nói, “Anh nói vậy để em chú ý an toàn, sau này báo cho anh biết.”
“Oh…” Thịnh Văn Ngôn cào cào lòng bàn tay anh, “Thế nên là, hôm nay anh giận em hả?”
Thẩm Tại hơi dừng lại: “Không có.”
“Nhưng mặt anh ý bảo có mà.”
“Anh không giận em.” Có vẻ như Thẩm Tại không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói thẳng, “Lát nữa dì giúp việc sẽ mang đồ ngủ tới cho em. Ngày mai anh đưa em về.”
“Vậy anh ở đâu?”
“Phòng anh ở đối diện phòng em.”
“Ờm…”
Thẩm Tại vỗ đầu cô: “Em ngủ sớm đi.”
Nói xong anh lại đi ra khỏi phòng cô.
Thịnh Văn Ngôn ngồi trên cái sa lon nhỏ nhìn bóng lưng nhanh chóng đi mất, nhìn cánh cửa bị đóng lại… Chắc chắn rằng người này đang giận hờn cô!
——
Không lâu sau, người giúp việc đem mấy thứ cô cần tới. Thịnh Văn Ngôn không dám để vết thương đụng nước, cô mang bọc chân tránh nước, thay quần áo khác.
Cô nằm trên giường một hồi nhưng không hề buồn ngủ chút nào. Trong đầu nghĩ, hôm nay cũng coi như là mình gây chuyện ở quán bar, còn làm ầm ĩ đồn cảnh sát. Chắc chắn là Thẩm Tại giận cô chuyện ngày ngày đi tới quán bar chơi đùa, rồi có lẽ lại hiểu lầm cô uống say mới chọc mấy tên đàn ông kia…
Lăn qua lộn lại, chơi cùng Thịnh Văn Ngôn cũng ngồi bật dậy. Không ngủ được thì qua dỗ dành Thẩm Tại thôi.
Nửa đêm canh ba, mọi người đã về phòng mình nghỉ ngơi. Thịnh Văn Ngôn bước đi nhẹ nhàng qua phòng ngủ đối diện, khẽ khàng ấn tay nắm cửa. Cửa được mở ra, Thẩm Tại không khóa.
Thịnh Văn Ngôn thò đầu vào thăm dò, hôm trước cô đã tới đây rồi, sách vở và giải thưởng vẫn còn khắc sâu trong ấn tượng. Lúc này, trong phòng chỉ có ánh đèn đầu giường mờ nhạt, chăn bị đùa ra nhưng không có ai cả.
Thịnh Văn Ngôn đi vào, nhỏ giọng kêu: “Thẩm Tại?”
Không có ai trả lời. Tối rồi mà anh đi đâu nhỉ… Thịnh Văn Ngôn tìm một vòng trong phòng, cuối cùng đứng ở mép giường. Giận đến nỗi bỏ đi ngay vào tối nay? Không phải chứ?
“Em làm gì vậy?”
“Á —— ”
Thẩm Tại bịt miệng Thịnh Văn Ngôn để ngăn lại tiếng kêu, Thịnh Văn Ngôn trợn mắt, chậm rãi quay đầu nhìn ra phía sau lưng.
“Em la cái gì hả?” Thẩm Tại thấy cô hết kêu thì mới bỏ tay xuống.
Thịnh Văn Ngôn vỗ ngực: “Anh hù chết em rồi, phòng tối thui mà tự nhiên anh còn ở phía sau em nữa, bước đi không có tiếng động gì…”
“Anh chỉ ra ngoài rót ly nước thôi mà.”
Thịnh Văn Ngôn đã hoàn hồn nhưng khuôn mặt cô vẫn bày ra vẻ rất sợ hãi, nhào tới ôm eo anh: “Nhưng mà anh dọa em hết hồn luôn, anh phải bồi thường.”
Thẩm Tại đặt ly nước qua một bên, nói, “Anh thấy em gan dạ lắm mà.”
Thịnh Văn Ngôn áp má mình vào ngực anh, cà cà: “Đâu có đâu, người ta nhát gan lắm đó. Em không biết, anh phải bồi thường cho em~ ”
Thẩm Tại: “Bồi thường cái gì?”
Thịnh Văn Ngôn ngẩng đầu lên, mân mê môi mình: “Hôn hôn.”
Thẩm Tại rũ đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua ý cười nhưng khuôn mặt thì vẫn căng thẳng.
Thịnh Văn Ngôn: “Mau lên nào, đền bù cho em đi.”
Cô nghiêm túc đòi hỏi, Thẩm Tại đành cúi đầu, hôn phớt qua một cái lên môi cô. Thịnh Văn Ngôn đã chuẩn bị đón nhận một màn hôn lưỡi thế kỷ, cuối cùng bày ra biểu cảm ngơ ngác: “Chỉ thế?”
Thẩm Tại: “Thế thôi.”
Vành mắt cô lập tức đỏ lên: “Thẩm Tại anh thay đổi rồi, anh không còn là cục cưng em yêu nữa rồi! Em chỉ đi bar rồi lỡ gây ra chút chuyện mà anh đã giận như thế, anh thay đổi rồi! Anh không còn chiều chuộng em nữa hu hu hu.”
Thịnh Văn Ngôn lại bắt đầu diễn kịch. Giả bộ khóc mà không hề chân thật xíu nào. Nhưng Thẩm Tại vẫn đành bó tay với sự linh ta linh tinh của cô, anh thở dài nói: “Anh chỉ lo lắng cho em thôi, không phải tức giận.”
Thịnh Văn Ngôn khóc thút thít, “Phải không…”
“Ừ.”
Thẩm Tại sờ đầu cô. Thịnh Văn Ngôn không biết là lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, bảo là một đám người đánh nhau tại quán bar bị giải về đồn, sưng mặt sưng mũi, anh đã cuống lên thế nào đâu.
Thẩm Tại sợ thấy cảnh cô bị thương, sợ cô bị người khác ức hiếp. Trên đường tới đồn cảnh sát, trái tim anh như nổ tung.
“Văn Ngôn, sau này em đừng làm anh lo lắng nữa.”
Thịnh Văn Ngôn dừng màn khóc thút thít, lại ôm anh: “Ừ… Không có nữa đâu.”
“Em nhớ đó.”
“Em nhớ mà, em thề!”
Thẩm Tại gật đầu: “Vậy được rồi, không lộn xộn nữa. Em về phòng ngủ sớm đi.”
Thịnh Văn Ngôn nghe thấy nhưng không làm. Cô buông Thẩm Tại ra, nhanh chóng quăng dép, chui vào chăn của anh.
“Tối nay em ngủ ở đây được không?”
Thẩm Tại sửng sốt, đi tới mép giường, vén góc chăn, kiên quyết nói: “Không được.”
Thịnh Văn Ngôn đáng thương nói: “Anh sợ bị mọi người thấy hả? Vậy em đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm chạy về phòng mình, làm bộ như em ngủ ở đó được không?”
“Không được.” Thẩm Tại cúi người đến gần cô, nói, “Em có biết là tại sao khi tối anh lại rời khỏi phòng em nhanh vậy không?”
“Tại sao?”
“…”
“Tại sao vậy anh?” Thịnh Văn Ngôn hỏi tới.
Thẩm Tại xoa trán, đành phải nói: “Ờ đây không có bao cao su. Vậy nên đừng có đòi ngủ chung với anh.”