Lúc trước khi mọi người nói Thẩm Thụ Diệc sẽ không thích cô nhưng Thịnh Văn Ngôn không tin.
Bởi vì tuy rằng lúc trước bị từ chối, nhưng Thẩm Thụ Diệc chỉ nói là do mình bận học không muốn yêu đương, mà đúng thật là trong khoảng thời gian học đại học cậu ấy cũng không yêu ai nên cô mới cho rằng tình cảm của hai người vẫn còn đang bỏ ngỏ.
Vì thế cô liền thong thả chờ tới lúc tốt nghiệp, nghĩ rằng tốt nghiệp xong liền có hy vọng được chạm tới gương mặt tuấn tú kia của cậu, cũng cảm thấy chính mình có thể theo đuổi cậu.
Nhưng không nghĩ tới thì ra Thẩm Thụ Diệc thật sự không thích mình......
Trên đường về, muốn vàn suy nghĩ khiến Thịnh Văn Ngôn khó nói được câu gì, yên lặng đến dọa người.
Nhìn người thì có vẻ bình tĩnh nhưng xe đang lái thì rất không thành thật.
Lúc nhanh lúc chậm, phanh lại không có quy tắc.
Lại tới một ngã tư đường, Thẩm Tại nhìn đèn đỏ sáng lên ở phía xa xa, trong lòng có chút chuẩn bị trước.
Quả nhiên tốc độ xe không giảm, khi sắp đến giao lộ mới mạnh mẽ phanh lại một cái.
Thẩm Tại bị đẩy ra ngoài theo quán tính rồi lại được đai an toàn giữ về lại.
"Thịnh Văn Ngôn." Anh ngồi yên ở sau, trầm giọng mở miệng.
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh một cái từ kính chiếu hậu, không có sức lực: "Làm sao vậy Thẩm tổng."
Ánh mắt Thẩm Tại u ám: "Chú ý lái xe đi."
Thịnh Văn Ngôn: "À...... Thật xin lỗi ạ, tôi vừa lái nhanh quá sao?"
Thẩm Tại: "Nếu cô làm việc mà cứ mang theo cảm xúc riêng như vậy thì có thể từ chức."
Sau khi nói xong, người phía trước rầu rĩ nói vâng một tiếng rồi lại nói câu xin lỗi.
Đèn xanh sáng lên, lần này tốc độ xe vững vàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà Thẩm Tại lại cảm thấy bầu không khí ngột ngạt bên trong xe vẫn luôn tồn tại.
Anh nhìn người ngồi ở trên ghế điều khiển, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng, sắc mặt cô gái nhỏ rất nghiêm túc, đại khái vẫn đang bị kẹt trong lốc xoáy mang tên "tỏ tình xong bị từ chối".
Thẩm Tại không có hứng thú với chuyện tình tình ái ái của hai đứa trẻ này, chỉ là thấy hôm nay cô yên tĩnh ngoài ý muốn, nghĩ chắc là người này bị tổn thương thật rồi. Rốt cuộc thì tuổi của cô vẫn chưa lớn lắm, vừa rồi khi cháu trai anh nói cũng thật trực tiếp.
Thẩm Tại hoàn toàn không có kinh nghiệm khuyên bảo an ủi người khác nên sẽ không đi làm thế, nhưng nhớ tới việc đây là con gái của bạn mình nên anh vẫn nói một câu: "Nếu cô tới IZ chỉ vì tình cảm thì hiện tại liền có thể rời đi rồi. Nhưng ở tuổi này của cô thì chuyện công việc quan trọng hơn hay việc yêu đương quan trọng hơn thì cô phải biết cân nhắc."
"......"
Người đang lái xe không trả lời lại anh, thậm chí còn thở dài một hơi, hít hít mũi hai cái.
Khóc sao?
Thẩm Tại nhíu mày, cảm thấy có chút khó xử lý.
Phanh ——
Lại là một đèn đỏ nữa.
Nếu đã đến mức khóc thì anh cũng không thể để cô lái xe tiếp được.
Xe dừng ở trước vạch đường, Thẩm Tại vừa định nói với cô rằng "Đợi lát nữa tới bên kia thì dừng xe" thì cô gái ngồi ở ghế lái đột nhiên quay đầu lại.
Mặt cô không có biểu cảm gì, cũng không có khóc.
"Thẩm tổng, anh có thấy tôi xấu không?"
Những lời Thẩm Tại đang định nói đều kẹt lại ở chỗ yết hầu: "......"
Nhưng mà Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô phụng mặt xuống, gương mặt đang biến sắc dường như lộ ra một nụ cười hết sức quyến rũ: "Vậy~ anh có cảm thấy tôi đẹp không?"
"............"
Thịnh Văn Ngôn nhìn mặt anh lạnh lẽo, sốt ruột mà "haiz" một tiếng, "Anh cũng cảm thấy tôi lớn lên rất đẹp có phải hay không, vậy anh nói xem, sao Thẩm Thụ Diệc lại không có mắt nhìn như thế chứ."
Đôi mắt Thẩm Tại hơi hơi nhíu lại.
"Cậu ấy còn nói không thích người như tôi, vậy xin hỏi, có người sẽ không thích những cô gái xinh đẹp sao?" Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng, nói, "Hơn nữa loại người như tôi là như thế nào chứ, gần đây mỗi ngày tôi đều cố gắng học tập chăm chỉ, nếu so với ngày trước thì đúng thật là lúc đó không quá ngoan nhưng sao cậu ấy lại có thành kiến sâu với tôi vậy, tôi cũng không có ăn chơi tới mức đàng điếm, gϊếŧ người phóng hỏa mà."
"Tổng giám đốc Thẩm, đàn ông các anh đều thích mấy cô gái ngoan ngoãn thanh thuần sao? Tôi đây cũng có thể thanh thuần mà, kiểu như vậy không phải trang điểm là được rồi sao."
Thẩm Tại nhìn thẳng vào người đằng trước này, ngũ quan của người trước mắt rất sắc nét, gương mặt rất đẹp, cho dù có trang điểm thế nào thì đại khái cũng không thể có sự thanh thuần như đã nói đó được.
Anh thu hồi tầm mắt, chưa đáp lại lời cô.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn không tiếp thu ý này mà tiếp tục vừa lái xe vừa lải nhải.
"Thẩm Thụ Diệc còn nói tôi tùy hứng làm bậy, đi thực tập chính là đang lãng phí thời gian mà thôi. Cậu ấy lại không ở bên cạnh tôi, lại không biết bình thường tôi làm những gì, cậu ấy dựa vào đâu mà nói tôi như vậy chứ...... Thế là xem thường tôi phải không, tôi phải khiến cho cậu ấy thấy tôi có bao nhiêu nghiêm túc mới được. Nói động cơ của tôi không trong sáng sao...... Tôi liền trong sáng cho cậu ta xem, tôi cũng là một người có thể nỗ lực vì công việc đấy được không!"
Những lời Thẩm Thụ Diệc nói hôm nay đúng thật là đã đả kích đến cô, mà vừa khéo thì người như cô lại là người không thể chịu nổi việc bị nam thần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hiện tại cô liền muốn biểu hiện ra, chứng minh cho Thẩm Thụ Diệc thấy là cô vẫn OK!
"Thật là, tức chết tôi rồi! Nếu cậu ấy lớn lên xấu một chút, tôi nhất định, tôi nhất định......"
Thẩm Tại: "Thịnh Văn Ngôn."
"Tôi nhất định sẽ không khách sáo với cậu ấy nữa! Hầy, tôi cũng chịu đủ mệt từ cái nhan khống này rồi, tôi không mắng được mấy người nhìn đẹp......"
"Thịnh Văn Ngôn."
"Nhưng thích cái đẹp cũng là chuyện bình thường mà, tôi cảm thấy tôi cũng không sai nha, tôi ——"
"Thịnh Văn Ngôn!"
Người ngồi phía sau nói to giọng hơn chút, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt rồi lấy lại tinh thần ngay lập tức.
Hả...... Cô vừa mới nói cái gì thế, cô đang oán trách ở trước mặt Thẩm Tại sao???
Con mẹ nó, hình tượng cô bé ngoan ngoãn đâu mất rồi. Hôm nay bị Thẩm Thụ Diệc làm nhiễu loạn như vậy nên cô cũng quên đi mất cả việc mình phải giả bộ.
"À...... Sao vậy Thẩm tổng." Thịnh Văn Ngôn lập tức tém lại.
Thẩm Tại thấy cuối cùng cô ngừng, có chút bất đắc dĩ: "Nói xong rồi đúng không."
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng: "...... Cũng tạm rồi ạ."
"Muốn từ chức sao?"
"Dạ?"
Thẩm Tại: "Nếu cô muốn chạy đi thì tôi sẽ nói với ba cô một tiếng."
"Tôi, vì sao tôi phải đi chứ."
Thẩm Tại nói: "Nếu không đạt được mục đích cũng không đi sao?"
"Mục đích gì chứ, sao lại không đạt được?" Thịnh Văn Ngôn nghiêm mặt, "Thẩm tổng, tôi tới đây là để đi theo anh học tập, tôi tin tôi có thể học được và cũng có thể biến thành người ưu tú như anh."
Cô trợn tròn mắt nói dối.
Thịnh Văn Ngôn: "Anh cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, anh phân phó gì tôi cũng làm được, chắc chắn tôi sẽ không làm vướng chân anh đâu."
Thẩm Tại biết cô có chủ ý quỷ gì, nhưng cô cứ một hai nói như vậy nên anh cũng không có nói tiếp nữa.
Bởi vì anh xem Thịnh Văn Ngôn là con gái của bạn tốt mình, cũng là thực tập sinh mà cần anh chú ý tới.
Nếu cô không từ chức thì anh cũng không có lý do gì để xách cô đi.
Thẩm Tại nhìn cô một cái, không tính truy