Biên tập: Rosa
Phải rồi, trong một khoảnh khắc, cũng có mấy phần giả dối bị đánh tráo đi, chỉ là, ai sẽ tin điều đó?
Yêu, là không chấp nhận lừa dối, dù chỉ là một chút. Cho dù bây giờ, hai mắt có mờ đi nhưng đến một ngày nào đó, khi thời gian đã quét sạch hết tất cả những vết bẩn và bụi bặm, làm sao để biện minh cho mình nữa đây?
Nên thức dậy thôi, đã ngủ lâu lắm rồi!
Hết mưa rồi sao? Ừ, gió đã ngừng thổi, chắc mặt trời cũng đã xuất hiện?
Chung Tẫn chớp mắt một lúc lâu mới miễn cưỡng hé mắt ra. Cô xoay mặt sang một bên, thật vất vả mới thích ứng được ánh sáng trong phòng.
Lọt vào tầm mắt là những đồ vật quen thuộc, trí nhớ chợt xuất hiện nhưng vẫn có một đoạn trống rỗng, Chung Tẫn không thể nhớ nỗi là cô về nhà thế nào, có lẽ là do hai chân tự tìm đường trở về.
Chuyện này không có gì lạ cả, Lăng Hãn đi mất khiến thế giới của cô đột nhiên yếu ớt đi, cô đã nghĩ mình sẽ không thể vượt qua được. Nhưng tiềm lực của con người là vô hạn, cô không chỉ sống một mình ở Giang Châu ba năm, mà công việc còn được nhảy lên một bậc thang mới.
Cho nên, không có gì là không thể vượt qua, những tổn thương và đau khổ kia đã tan biến ở ngày nào đó rồi.
Môi hơi khô, Chung Tẫn muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện tay chân không còn nghe theo đại não sai khiến nữa, thử nâng cánh tay lên mới thấy người mình đầy mồ hôi.
Có tiếng cười xuyên qua khe hở của cánh cửa, tiếng cười vui vẻ như ánh mặt trời, loáng thoáng truyền đến. Là Phương Nghi sao? Cười sáng lạn đến vậy ư? Chung Tẫn cho rằng tiếng cười lanh lảnh như vậy chỉ có khi bà tiếp đãi một vị lãnh đạo cao cấp nào đó thôi.
“Giám đốc Thang, cảm ơn vì bó hoa, nó rất đẹp. Hôm nay Chung Tẫn đã hết sốt, thân thể cũng đã khá hơn nhiều. Mời ngồi.”
“Dì à, cháu là bạn của Chung Tẫn, dì cứ gọi cháu là Thần Phi. Cháu… có thể vào thăm cô ấy được không?”
“Đương nhiên rồi. Thật là áy náy, Chung Tẫn chỉ bị cảm nhẹ thôi mà cháu đã đến đây ba lần rồi. Cháu uống nước trước, để dì vào xem Chung Tẫn dậy hay chưa? Lão Chung, ông mau đến đây tiếp Thần Phi đi.” Phương Nghi đổi cách xưng hô rất nhanh.
Lúc này, Chung Thư Giai đang ở nhà: “Đến đây!”
Cánh cửa chỉ mở ra một chút, Phương Nghi chui vào rồi nhanh chóng đóng lại.
“Chung Tẫn, con gái bảo bối của mẹ, con dậy rồi à!” Phương Nghi hưng phấn đến nỗi cả khuôn mặt đều nhuộm sắc xuân, bà ôm lấy mặt Chung Tẫn rồi hôn lên hai gò má của cô.
Chung Tẫn cứng đờ, trong ấn tượng của cô, hai người chưa từng có hành động thân mật như vậy.
“Con đúng là tri kỷ của mẹ mà, biết tâm trạng mẹ không tốt liền cho mẹ một tin kinh hỉ lớn như vậy. Nhưng mà, mẹ có hơi giận đấy, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm hả? Cũng không biết mẹ có chỗ nào thất lễ không? Thôi thôi không nghĩ nữa, con ngồi dậy đi, để mẹ rửa mặt chải đầu cho, không thể để Thần Phi thấy bộ dáng rối bù của con được.” Nói xong, Phương Nghi đưa cái đệm dựa qua, từ từ đỡ Chung Tẫn ngồi dậy, sau đó chạy vào phòng tắm mang một chậu nước và khăn mặt ra.
Chung Tẫn đưa tay sờ trán, nhiệt độ cũng không quá nóng, vậy sao cô nghe không hiểu những gì Phương Nghi nói vậy?
Giống như con rối gỗ, cô để mặc Phương Nghi rửa mặt, lau tay rồi chải tóc.
“Ba con nói, qua mấy ngày nữa sẽ mời trưởng khoa Mục của con ăn một bữa cơm, người ta thật sự chăm sóc con rất chu đáo, không những trong công việc mà ngay cả trong cuộc sống cũng quan tâm như vậy.”
“Mẹ, mấy giờ rồi ạ?” Chung Tẫn hỏi.
“Sắp mười giờ rồi.”
Ôi, thế là đã lỡ thời gian đi làm hôm nay.
“Mình ngủ lâu như vậy sao?” Chung Tẫn lầm bầm.
Mày đẹp của Phương Nghi cau lại: “Từ nhỏ đến lớn cũng từng bị cảm lạnh, nhưng không nặng đến vậy, con ngủ cũng phải gần ba mươi tiếng đấy.”
“Xin lỗi mẹ!”
“Lần sau, nếu không khỏe thì hãy gọi điện cho mẹ, đừng tự mình chịu đựng. Con có biết, lúc mới mở cửa ra, mẹ suýt nữa là bị dọa sợ không? Cả người con ướt sũng, cũng không biết va vào đâu mà trên quần áo toàn là máu, gọi con, con cũng không đáp. Cũng may tự con mua thuốc về, nếu không chắc mẹ phải xông vào mưa đưa con đi bệnh viện mất.”
Mua thuốc? Chung Tẫn thật sự không nhớ mình đã làm việc này.
Phương Nghi đánh giá Chung Tẫn, mặt mộc, mệt mỏi tựa vào giường, nhìn qua cực kỳ yếu ớt, trống rỗng, có chút hương vị khiến người ta thương tiếc, bà rất hài lòng về điểm này.
Tiếp đó, Phương Nghi nhìn bốn phía xung quanh, từ trước đến nay phòng ngủ của Chung Tẫn vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, cũng không có áo ngủ hồng nhạt hay nội y ren gì.
Bà mở cửa phòng ra, đặt một chiếc ghế tựa ở đầu giường Chung Tẫn.
Thần Phi theo bà đi vào.
Chung Tẫn chỉ hơi kinh ngạc, không hề tỏ ra xấu hổ hay khó xử gì cả.
Yêu, hoặc là khiến người ta hồi hộp, hoặc là khiến người ta càn rỡ. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai người xa lạ, không thể bóp nặn ra những cảm xúc gì khác.
Phương Nghi nhiệt tình nói: “Thần Phi, cháu ngồi xuống nói chuyện với Chung Tẫn đi, dì vào phòng bếp làm ly nước trái cây cho Chung Tẫn.”
Thần Phi gật đầu.
Phương Nghi nhìn Chung Tẫn, lúc ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại.
Lúc Thần Phi đi vào, ánh mắt đã dừng trên cây đàn hạc ở góc tường. Thật ra, rất khó mà không chú ý đến vì hình dáng của nó, chiếm một không gian rất lớn trong căn phòng.
“Không phải khoác lác, thì ra là biết chơi đàn thật!” Thần Phi xoa cằm, lầm bầm.
Khi nghiêng người sang thì bắt gặp ánh mắt chất vấn của Chung Tẫn, Thần Phi chớp chớp mắt, ngồi xuống, nâng chân lên, mũi chân nhẹ nhàng rung rung.
“Không ngờ kiểm sát trưởng lại mảnh mai như vậy!”
Chung Tẫn nhớ trong một quyển sách có viết: đàn ông thích rung chân được chia làm hai loại, loại thứ nhất là người mắc chứng bệnh sợ giao tiếp, nếu đến những chỗ công cộng hay nơi đông người sẽ căng thẳng, vô thức mà rung chân, hành động này đã biểu hiện sự lo lắng tột độ của hắn. Một loại khác thì không đơn giản như vậy, loại này là ám chỉ những người có tính ích kỷ và nguyên tắc, cái tôi của họ khá lớn nên không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Thần Phi rõ ràng là loại thứ hai.
“Sao anh đến nhà của tôi được?”
“Chỉ có em mới được điều tra người khác, còn người khác thì không thể điều tra em được sao?”
“Tôi điều tra người khác là vì công việc, còn anh?”
Thần Phi cười: “Vừa mới hết sốt thôi mà ăn nói vẫn còn lanh lợi lắm, xem ra đầu óc không bị hỏng. Tất nhiên là muốn hiểu thêm về em rồi! Có phải rất có cảm giác thành tựu không? Em nói người khác cúi đầu nghe theo tôi, bây giờ tôi để em làm chủ, tôi bắt chước làm theo.”
Chung Tẫn không cười, càng không nói tới cảm động. Loại người có thể tùy tiện nói ra những lời này, cô cũng sẽ đối đãi tùy tiện.
“Được rồi, em thắng, đừng trưng ra vẻ mặt cứng ngắc đó nữa.” Thần Phi thoáng nhìn cô, ánh mắt đầy sủng nịch.
Chung Tẫn vô lực nhắm mắt lại: “Tôi mặc kệ anh xuất phát từ động cơ gì, nhưng ngoại trừ cảm ơn, thì vẫn là cảm ơn.”
“Nếu em phát hiện được điểm tốt của tôi, em sẽ thấy hối hận khi nói những lời này đấy. Chúng ta cần thêm thời gian.”
“Thời gian chỉ biết vạch trần những xấu xí của sự thật mà thôi. Đừng làm phiền ba mẹ tôi, họ đã lớn tuổi rồi.” Có Mục Đào làm nội ứng, Thần Phi bước vào nhà cô không phải việc gì khó.
“Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy tôi sẽ không phải là Thang Thần Phi, kiểm sát trưởng chúng ta cùng chờ xem!”
Khóe miệng Thần Phi hiện lên một nụ cười tự tin: “Chờ em hết bệnh hãy đàn cho tôi một khúc. Nghe nói âm sắc của đàn hạc tuyệt vời không gì sánh được, mặc dù âm lượng không quá lớn nhưng mềm mại như cầu vồng, dạt dào ý thơ, khi thì ôn tồn khi thì huyền bí, tập trung nói về những cảnh đẹp của thiên nhiên.”
Chung Tẫn không nói gì, liếc anh ta một cái.
Trong âm nhạc thính phòng, đàn hạc chắc chắn là loại nhạc cụ lãng mạn và thơ mộng nhất, nhưng giá của nó rất cao. Cây đàn hạc của Chung Tẫn không có bất kỳ đồ trang trí nào nhưng Phương Nghi đã bỏ ra 15000 vạn – số tiền
hơn mười mấy năm tích góp của bà để mua. Bà đem 15000 vạn đó đặt trong tay của một đứa trẻ, khiến mỗi ngày, trái tim nó đều treo giữa cổ họng, sợ rằng một khi… không chú ý… sẽ gây ra họa lớn.
Không một ai biết được nỗi sợ hãi và kinh hoàng của cô lúc ấy. Vì ôm những suy nghĩ đó nên dù âm nhạc có tuyệt vời đến đâu cô vẫn cảm thấy như đang bị dày vò. Tuy Chung Tẫn đàn cũng không tồi, nhưng một khi bước vào cổng trường đại học, nếu có thể tránh được cô nhất định sẽ không đụng vào nó. Sau khi đến Giang Châu, cô hoàn toàn xa rời đàn hạc.
Lăng Hãn nghe chuyện cô học đàn hạc đã đau lòng nói: Tuổi thơ của em rất nặng nề.
Chung Tẫn nghe xong thì nước mắt giàn giụa.
Bây giờ, những kỷ niệm anh để lại cho cô cũng rất nặng nề.
“Nhớ tới cái gì vậy?” Thần Phi sáp đến, Chung Tẫn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ta. Đàn ông dùng nước hoa, lý do để cô chán ghét anh ta lại nhiều thêm một cái.
“Sao anh còn chưa đi? Tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô không chút khách khí mà đuổi khách, thật sự không còn hơi sức để đối phó với anh ta nữa.
Ý cười của Thần Phi không giảm: “Em đúng là cần phải nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến. Bên Mục Đào tôi đã chào hỏi rồi, em muốn nghỉ bao lâu thì cứ nghỉ.”
Cũng không biết người nào đã cho anh ta cái quyền lớn như vậy. Chung Tẫn trào phúng, khẽ nhếch đôi môi khô nứt.
Có vẻ như Phương Nghi và Chung Thư Giai đã đích thân đưa khách quý xuống lầu, tiễn ra tận xe. Sau khi vào nhà, hai người vẫn còn cực kỳ kích động.
Tuy thái độ luôn tự cho mình là đúng của Thần Phi khiến người ta bất mãn, nhưng có thể làm cho Phương Nghi và Chung Thư Giai bắt tay làm đồng minh nhanh như vậy, cũng coi như là một bước ngoặt lớn rồi.
Phương Nghi bưng nước trái cây đi vào, đồng thời đưa di động cho Chung Tẫn.
“Có một người cứ gọi suốt từ tối qua đến bây giờ, cậu ta nói là đồng nghiệp của con, mẹ có nói là chờ con tỉnh sẽ gọi lại.”
Chung Tẫn nhận lấy di động, vì dãy số này cô không lưu lại nên không quá quen.
“Vừa nãy ở dưới lầu mẹ nghe được một chuyện, nghe nói mấy ngày nay, vào lúc nửa đêm đều có một cái bóng đen đến đây đứng đối diện bồn hoa rồi bỏ đi trước khi trời sáng, không biết là người hay quỷ. Sau này tan tầm xong đừng ở bên ngoài quá lâu, nhớ về nhà sớm một chút.” Phương Nghi nói xong thì tiếng chuông cửa vang lên, bà xoay người ra khỏi phòng.
Chung Thư Giai mở cửa, có hai người đang đứng bên ngoài, một người là em gái làm việc trong cửa hàng hoa tươi, còn người kia là một dì làm việc trong tiệm giặt ủi.
“Là ai tặng vậy?” Chung Thư Giai vừa ký tên vừa hỏi em gái đưa hoa.
Em gái trả lời một cách giòn giã: “Anh ấy không viết thiệp chúc mừng, chỉ nhờ tôi chuyển đến một tin nhắn, chúc cô Chung sớm ngày bình phục.”
Chung Thư Giai mang hoa và quần áo lên phòng cho Chung Tẫn, hoa là một bó hướng dương được bao bằng giấy bóng, còn quần áo là đồ của Chung Tẫn.
Phương Nghi tùy tiện vứt bó hoa hướng dương sang một bên, lấy từ bên ngoài vào một bó hoa hồng trắng: “Một người biết thưởng thức thì chỉ cần nhìn thôi là đã biết ai cao ai thấp rồi.”
Chung Tẫn không nghe thấy những gì bà đang nói, trong túi quần áo đã giặt xong, chiếc khăn quàng cổ ca rô xám trắng kia lộ ra khiến ngực cô cứng lại: “Mẹ, cái khăn quàng cổ này?”
“Không phải của con à, cũng đã ướt rồi nên mẹ đưa đi giặt chung luôn.”
Chung Tẫn nhớ, hình như đêm đó khăn quàng cổ đã mất. Lúc ra khỏi “phòng nhỏ”, cô chỉ cảm thấy nó giống như một sợi dây thừng sít chặt lấy cổ, khiến cô không thể thở được nên đã tháo xuống.
Là cô nhớ sai ư?
“Thần Phi nói ngày mai sẽ đến, con nhất định phải giữ cậu ấy ở lại ăn bữa cơm đấy. Tất nhiên là đến nhà hàng cũng tốt, nhưng mẹ nghĩ công việc của ba cậu ấy bận rộn như vậy, chắc là có rất ít cơ hội được ăn cơm nhà nấu.” Phương Nghi nói.
“Ba anh ta?” Chung Tẫn khó hiểu: “Hai người biết ông ấy sao?”
Phương Nghi cười: “Con không biết sao, là giám đốc Thang của sở cảnh sát tỉnh.”
Chung Tẫn thật sự không biết.
Chung Thư Giai đứng bên cạnh tiếp lời: “Người Nam Kinh biết đến Thang Chí Vi không phải vì làm chức lớn mà vì vụ án giết người hơn 20 năm trước. Lúc đó, Thang Chí Vi còn là đội trưởng đội hình sự, còn mẹ Thần Phi làm việc ở một nông trường cải tạo lao động ở ngoại thành. Có một tối mẹ cậu ấy trực đêm, không biết người nào đã xông vào tàn nhẫn giết hại bà ấy, tiếp đó còn phóng hỏa xóa sạch dấu vết. Vụ án này đến nay cũng chưa điều tra ra được. Lúc ấy, Thần Phi còn rất nhỏ, chắc chưa tới mười tuổi đâu! Haizz, thật là một đứa trẻ đáng thương.”
Chung Tẫn chợt rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới lần gặp Thần Phi ở tiệm bánh ngọt, anh ta từng nói cho cô nghe chuyện liên quan đến mẹ mình, tuy sau này có phủ nhận nhưng hóa ra vẫn có một ít là sự thật.
“Thần Phi là con trai độc nhất của Thang Chí Vi, tuy không có mẹ, nhưng rất có triển vọng, tuổi còn trẻ mà đã là giám đốc kế hoạch của Ủy ban Kinh Tế và Thương Mại rồi, biết bao nhiêu người ngửa cổ mà nhìn đấy!” Đôi mắt đẹp của Phương Nghi sáng lên như ngôi sao lấp lánh.
Chung Tẫn hiểu ý tứ của Phương Nghi, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, bậc cha mẹ nào trên thế giới cũng đều hy vọng con gái lấy được một người chồng thật tốt.
Nhưng mà cô…
Không đủ sức để nghĩ gì nữa, trái tim đau đớn như bị xé rách ra.
Phương Nghi giục cô uống hết ly nước trái cây rồi kéo Chung Thư Giai ra ngoài. Chung Tẫn cầm di động, ấn gọi dãy số lạ kia.
Không đợi đối phương lên tiếng, chỉ cần nghe tiếng hít thở ồm ồm kia Chung Tẫn cũng biết đó là ai: “Có chuyện gì không, luật sư Thường?”
“Cái đó… cái đó…”
Vậy mà Thường Hạo lại lắp bắp, điều này khiến Chung Tẫn rất ngạc nhiên.
“Mẹ cô nói cô bị bệnh, cô… đã khỏe hơn chưa?” Cuối cùng Thường Hạo cũng gào lên.
“Cảm ơn, tốt hơn rồi!”
“Hoa hướng dương là tôi tặng! Tôi đưa hoa không phải xin lỗi, mà là…tùy tiện thôi, cô cũng đừng nghĩ nhiều! Hôm đó, không phải lỗi của tôi, là cô ra tay trước, tôi cũng không dùng nhiều lực, ai biết cô lại yếu ớt như vậy.”
Chung Tẫn không hề chối cãi: “Ừ, xin lỗi anh, cảm xúc hôm đó của tôi không được tốt.”
Ơ ơ? Chung Tẫn lễ phép như vậy khiến Thường Hạo muốn hét to “tôi chịu không nổi”.
“Tôi… cũng có sai một chút, tôi không nên nói đùa như thế. Vậy, cô cứ dưỡng bệnh đi, chúng ta gặp lại trên tòa!” Cứ như lửa cháy đến nơi vậy, Thường Hạo nhanh chóng cúp máy.
Chung Tẫn nghe tiếng đô đô, ánh mắt đã ươn ướt.
Thường Hạo không biết, mấy câu trêu đùa vô tâm của anh, từng câu từng chữ như kim đâm thẳng vào trái tim cô.