Biên tập: Rosa
Trước giờ Hoa Bội không phải là một người rộng lượng.
Một chiêu xuất quỷ nhập thần của Thang Thần Phi, đối với cô mà nói không khác nào nuốt phải một con sâu, một nửa trong miệng, một nửa ngoài miệng. Cô có lý do để mang hận, cô căm thù, cô ghen tị, cô ghê tởm, cô hối hận, cô… mất mát.
Nhưng, Hoa Bội không thể làm gì, bởi vì người kia là Chung Tẫn.
Tuy rằng trên phố đều truyền nhau phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân, nhưng, cô tin tưởng nhân cách của Chung Tẫn còn nhiều hơn tin mình. Chuyện này đối với Chung Tẫn mà nói là hoàn toàn vô tình, còn với Thang Thần Phi mà nói, lại là hoàn toàn cố tình.
Bây giờ, Hoa Bội mới cảm thấy mình thật ngốc, là cô chủ động nhắc đến Chung Tẫn trước, sau này, Thang Thần Phi luôn làm như vô tình mà nói về Chung Tẫn mấy lần, chẵng lẽ lúc đó, anh ta đã chú ý đến Chung Tẫn? Nếu là vậy, khó trách anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thì ra những ngày qua đều là do cô hiểu sai ý anh ta.
Cánh tay đang cởi quần áo chợt dừng lại, cô nhìn mình trong gương, mày từ từ chau lại.
Người phụ nữ giống như cô đây ai chẳng mong gặp được một người đàn ông đẹp trai, giàu có? Nhưng, điều đó không có nghĩa là cô háo sắc, gặp gỡ một lần thì đã nhào lên ngay.
Một nhịp không đổ chuông, hay nói theo một cách phổ biến hơn là “ruồi bọ không thể hút mãi một kẽ nứt của quả trứng.”
Hoa Bội biết đến Thang Thần Phi trong một buổi tiệc thường niên của tòa soạn báo vào năm ngoái, anh ta là khách quý được mời đến, ngay cả chủ tịch cũng phải đến bàn của anh ta kính rượu. Người đàn ông vừa có ngoại hình vừa có địa vị như vậy đi đến đâu cũng rất dễ gây sự chú ý.
Hoa Bội có nhìn anh ta vài lần nhưng không hề nằm mơ giữa ban ngày. Từ trước đến nay, cô luôn tự mình biết mình nên không bao giờ lãng phí tình cảm dù chỉ là một chút.
Trên đường đến nhà vệ sinh, Hoa Bội trùng hợp gặp được Thang Thần Phi ở hành lang, cách cư xử của anh ta vừa nhanh nhẹn vừa không mất đi phong độ, cô vừa điềm đạm vừa nhã nhặn tiếp chuyện. Lúc vào đại sảnh, anh ta đưa danh thiếp cho cô, còn nháy mắt một cái.
Nắm trong tay tấm danh thiếp, Hoa Bội nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô cảm thấy bầu trời đêm hôm đó giống như một dải cầu vồng treo ngược, tiên nhạc phiêu phiêu.
Hôm sau, cô thử gọi vào dãy số điện thoại trên tấm danh thiếp, anh ta chỉ thoáng cái đã nói ra tên của cô, cứ như anh ta vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi này vậy.
Hoa Bội im lặng 5 giây, sự kích thích lớn này làm cho giọng nói của cô có chút run. Tối đó, Thần Phi đưa cô đến cửa hàng bánh ngọt LISA.
Giấc mộng này đã bắt đầu ngay tại khoảnh khắc cô nhìn thấy chiếc bánh mứt việt quất kia.
Nhưng, giả sử những sự lễ phép và hành động phong độ đó chỉ dùng để che đậy một bí mật lớn thì sao?
Vào một đêm đầu năm mới, lúc cô đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vừa mở ra, đã nghe giọng của Thang Thần Phi bị ép đến cực thấp, hơi thở dồn dập. Hoa Bội phải vội vàng bắt taxi đến một ngã tư ở phía tây ngoại thành, rồi đi bộ thêm một quãng nữa, đang định hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì thì điện thoại đã cúp từ lâu. Cô bất chấp giá lạnh, run rẩy chạy tới chỗ kia, vừa nhìn thấy đã há hốc mồm.
Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác bằng bông, đầu đầy máu đang nằm trước chiếc Buick màu đen mà anh ta vẫn thường lái. Lúc nhìn thấy cô, Thần Phi đã ra khỏi xe và chạy đến gần, trên người nồng nặc mùi rượu: “Tôi không thể tin ai khác ngoài cô. Cô hiểu không?”
Cô che miệng lại, mắt trừng thật lớn.
“Thời gian không còn kịp nữa, cô báo cảnh sát đi. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Cô nói với cảnh sát xe này cô mượn của tôi, vì trời tối nên thị lực kém, không chú ý người đàn ông đột nhiên chạy qua đường, đây là chuyện ngoài ý muốn, được chứ?”
Thang Thần Phi nhét chiếc chìa khóa vào tay cô, Hoa Bội run đến nỗi không cầm chắc được.
“Chúng ta là bạn bè đúng không?”
Hoa Bội gật đầu.
“Cảm ơn cô, Bội! Tôi sẽ không quên ân tình của cô đâu.” Thần Phi dang hai tay ôm cô như muốn cho cô chút ấm áp.
An ta bỏ đi trước khi cảnh sát giao thông đến, trong đêm tối, cô và người đàn ông đang nằm trên mặt đất không biết sống chết kia ngây người hơn nửa tiếng, sau đó 110 và 120 đều đến đây.
(*) 110: cảnh sát; 120: cứu thươngKhi được vị cảnh sát giao thông hỏi, Hoa Bội chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: là tôi không tốt, không ngờ giờ này còn có người.
Vị cảnh sát nhìn cô, đoán chừng cô bị dọa cho choáng váng rồi, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra chuyện gì. Nhưng theo như hiện trường, cô phải nhận toàn bộ trách nhiệm. May mắn là, vết thương của người đàn ông kia cũng không quá nghiêm trọng, đến rạng sáng đã tỉnh lại.
Khi trời sáng hẳn, Thang Thần Phi mới đến. Ở đồn cảnh sát, anh ta chỉ gọi mấy cuộc rồi bảo lãnh cô ra ngoài. Sau đó, anh ta tìm người xử lý mọi chuyện, ngay cả chiếc Buick màu đen kia cũng được xử lý sạch sẽ.
Hoa Bội quay lại tòa soạn để làm việc là vào ngày thung lũng [1], cô được điều từ mảng văn nghệ sang mảng tin tức, nhiệm vụ quảng cáo năm nay, cô là người đầu tiên trong tòa soạn hoàn thành xong.
[1] ngày 8/1 (âm lịch) ngày tổ chức lễ hội thung lũng (Valley Day), một trong những lễ hội âm lịch truyền thống của Trung Quốc, là ngày của cây trồng, cảm nhận được tầm quan trọng của nông nghiệp, đặc biệt là giúp trẻ em xây dựng sự tôn trọng đối với nông nghiệp, nông dân, ý thức quý trọng thực phẩm. Trong quá trình trải nghiệm, trẻ em sẽ được truyền cảm hứng để bảo vệ môi trường sinh thái.Cô cho rằng trải qua chuyện lần này, quan hệ của hai người nhất định sẽ khác trước, không phải là cô có trong tay nhược điểm để uy hiếp anh ta mà là cô đã từng cùng anh ta trải qua khó khăn.
Ảo tưởng trong lòng cô bén rễ, dần dần nảy mầm, cô hy vọng nó có thể trở thành một cây đại thụ cao ngất.
Cô cố gắng dịu dàng, bao dung, độ lượng, quyến rũ, chỉ còn thiếu tự thả mình vào bụi [2] nữa thôi, chỉ để anh ta tin rằng cô chắc chắn là người tốt nhất để ngắm cầu vồng với anh ta.
[2] nghĩa thứ nhất là việc hạ mình trong cuộc sống, không gây rối, không tâng bốc, không hào nhoáng, không chạy theo đám đông, không tranh cãi, chỉ sống lặng lẽ; nghĩa thứ hai là chỉ thái độ khiêm tốn trong tình yêu.Kết quả thì sao?
Mà tất cả những điều này, làm sao cô có thể nói cho Chung Tẫn nghe được? Làm sao cô có thể bình tĩnh mà ở bên cạnh cô ấy nữa đây? Chẳng lẽ, cô nên chứng kiến tình yêu của bọn họ như chưa có chuyện gì xảy ra hay sao?
Cô không muốn phải từ bỏ tình bạn với Chung Tẫn.
So với tình yêu, cô quý trọng tình bạn này hơn, nếu cứ vậy mà cắt xẻ, trái tim sẽ đau đến tâm tê liệt phế.
Con bà nó!
Hoa Bội mắng một câu, ra sức ném quần áo xuống, thay một bộ đồ thể thao, cô đứng trước gương, buộc tóc lên.
Trong lòng cô giống như có một hồ nước vậy, cô quyết định bỏ cuộc, tìm một chỗ nào đó phát tiết. Hoa Bội không muốn khóc, cô muốn giữ nước lại để ra mồ hôi!
Thật sự là châm chọc, thẻ VIP của câu lạc bộ gym cao cấp này vẫn là của Thang Thần Phi đưa cho cô, nếu không với mấy tháng tiền lương ít ỏi kia sao có tư cách ra vào câu lạc bộ này chứ. Những người đến được đây, phần lớn là phú bà.
Nhóm phú bà đều có giáo viên hướng dẫn riêng, những người đàn ông cơ bắp trong bộ đồng phục thể thao kia, có ma mới biết bọn họ đang cất giấu suy nghĩ gì trong đầu. Trước mặt Hoa Bội là một phú bà đang chuẩn bị tập bơi, bàn tay của giáo viên hướng dẫn đặt trên bụng bà ta, hướng dẫn cách chống đẩy – hít đất, một cái rồi một cái, phú bà cười đến nỗi mắt cũng không chớp.
Xã hội này thật bẩn thỉu.
Hoa Bội cúi đầu nhìn chấm đỏ hiện trên màn hình của máy chạy bộ, nhịn không được rủa thầm.
Mồ hôi sớm đã chảy xuống làm mờ tầm nhìn.
“Cô muốn giảm béo à?” Một người đàn ông cao khoảng 1m9 đang khoanh tay, đứng cạnh máy chạy bộ của Hoa Bội.
Hoa Bội xụ mặt “ừ” một tiếng.
“Để giảm béo không cần vận động quá nhiều thời gian, chỉ cần 30 phút là có thể đạt hiểu quả mong muốn. Nếu quá lâu, cứ qua một tiếng sẽ có hại cho cơ thể.” Anh ta nghiêng đầu nhìn thời gian trên màn hình rồi nói tiếp: “Cô đặt giờ là 45 phút, rất vừa phải, nên dành ra 5 phút cuối để thực hiện bài tập thả lỏng cơ. Giảm béo như vậy là hữu hiệu nhất. Thật ra, tôi thấy cô không
cần.” Ánh mắt của người đàn ông giống như một bàn tay đang vuốt ve từ trên xuống dưới, từ trước ra sau cả người Hoa Bội.
“Thật xin lỗi, tôi nghèo lắm, không cần giáo viên hướng dẫn, cũng không cần sản phẩm gì cả, anh tìm nhầm người rồi.” Hoa Bội vươn tay lấy điều khiển, ấn mở chiếc TV được lắp ở phía trước.
Người đàn ông mỉm cười, không hề có ý định rời đi.
Dưới ánh mắt không kiêng dè của anh ta, Hoa Bội càng cảm thấy không được tự nhiên: “Cười cái gì, muốn khoe răng à?”
“Không có Thang thiếu đi cùng nên cô không vui?”
Hoa Bội tắt máy chạy bộ, nhảy từ trên xuống, giận dữ xông đến trước mặt người đàn ông: “Hắn ta là ai? Tôi vui hay buồn thì liên quan gì đến hắn?”
Anh ta cứng người, úp úp mở mở: “Anh ta không phải bạn trai cô ư?”
“Đừng có phá hỏng danh dự của tôi, nói cho anh biết, tôi vẫn còn độc thân.” Lòng Hoa Bội tê dại, đau đớn như bị kim châm, cô hất tay, hận không thể điên cuồng gào lên.
Hơn nửa ngày, người đàn ông kia không hề nói chuyện, hồi lâu sau anh mới lặng lẽ xoay người bỏ đi.
Hoa Bội tiếp tục đi trút giận, máy cầu thang, máy elip, máy đạp xe đạp, một dãy dài những dụng cụ cô đều tập qua. Lúc vào phòng tắm riêng, cô suýt chút nữa là ngồi liệt trên mặt đất.
Hoa Bội thay xong quần áo, đi đến thang máy của câu lạc bộ thì người đàn ông kia lại xuất hiện.
“Tôi đưa cô xuống ” Anh ta khẽ nói.
“Tôi không có tiền boa cho anh đâu.” Lúc cửa thang máy đóng lại, Hoa Bội uể oải mà châm chọc.
Anh ta cười lên: “Tôi cho cô nợ, lần sau nhớ đưa tôi là được.”
Hoa Bội trợn trắng mắt, quay đầu đi, nhìn cảnh vật bên ngoài qua tấm kính trong suốt của thang máy.
Thang máy dừng lại, lúc cửa thang máy mở ra, anh ta bỗng nhiên nói: “Tôi tên Úc Minh, hiện tại cũng đang độc thân.”
Hoa Bội lười phải quan tâm tên đàn ông vô vị kia, cô sải bước ra khỏi thang máy, xem những lời này giống như gió thổi.
Tối nay, cô có hẹn với Lăng Hãn. Lăng Hãn là một người rất đúng giờ, tuy vậy Hoa Bội lại cố ý kéo dài nửa tiếng.
Quả nhiên, lúc vào phòng trà, cô đã thấy Lăng Hãn đã ngồi ở một chỗ nổi bật để tiện nhìn cô.
Hoa Bội im lặng quan sát Lăng Hãn, từ lúc gặp mặt lần cuối ở Giang Châu ra, bọn họ cũng đã ba năm không gặp. Nói thật, trước kia cô rất thích Lăng Hãn. Thậm chí hơi hâm mộ Chung Tẫn, lần đầu tiên yêu đương đã gặp được người đàn ông như vậy. Anh trầm ổn, hướng nội lại tài giỏi, rất xứng với một Chung Tẫn dịu dàng, ngọt ngào. Trong công việc, hai người lại có tiếng nói chung, quả thực chính là trời đất tác thành.
Hoa Bội chợt nhớ đến cuộc gọi của Lăng Hãn trong một đêm gió bắc rét căm. Khi anh dùng từ “xin”, cô đã ngây ngẩn cả người, anh “xin” cô nghỉ phép vài ngày đến Giang Châu chăm sóc cho Chung Tẫn, “xin” cô từ nay về sau hãy dành nhiều thời gian ở bên cạnh Chung Tẫn. Lúc ấy cô đã trêu anh: Anh làm gì mà để tôi làm nhiều chuyện như vậy, muốn nghỉ ngơi rồi hả?
Lăng Hãn đã im lặng thật lâu.
Đến Giang Châu, vừa thấy Chung Tẫn như vậy, cô suýt nữa là muốn liều mạng với anh. Nhưng Chung Tẫn đã giữ cô lại, cô ấy cũng dùng từ “xin” này. Chung Tẫn “xin” cô đừng mắng anh, “xin” cô về sau đừng nhắc đến anh nữa.
Thật là không có thiên lý, dù ba năm đã trôi qua nhưng vẻ mặt của người đàn ông phụ tình kia vẫn quang minh chính đại như vậy.
Hoa Bội thở dài, kéo ghế ra ngồi xuống: “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe.” Bộ dạng miễn cưỡng này vừa nhìn đã biết là lấy cớ.
“Tôi cũng không đợi lâu lắm.” Lăng Hãn vẫy tay với người phục vụ. Anh gọi một tách trà xanh, còn cô gọi tách trà đắng.
Lăng Hãn ngạc nhiên nâng mắt, cô nhún vai, hương vị của trà đắng rất giống tâm trạng lúc này của cô.
“Gần đây khỏe không?” Lời dạo đầu nhạt nhẽo và cứng nhắc.
Hoa Bội không hé răng, chỉ im lặng uống trà.
“Cô muốn gọi một ít bánh xốp không?” Khóe miệng Lăng Hãn khẽ nhếch lên, đẩy nhẹ kính mắt.
“Sau này đừng hỏi tôi về chuyện của Chung Tẫn nữa.” Hoa Bội không muốn làm ra vẻ lễ phép gì cả, cô có ác cảm với Lăng Hãn hoàn toàn là vì Chung Tẫn, yêu ai yêu cả đường đi. Nếu không có Chung Tẫn, bọn họ cũng chỉ là người qua đường Giáp và người qua đường Ất mà thôi.
“Tôi sẽ không gặp Chung Tẫn nữa.”
Lăng Hãn nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, nhưng không có câu tiếp theo. Điều này khiến Hoa Bội khá bất ngờ, cô cười tự giễu: “Hiện giờ, tôi và anh đều là cá mè một lứa, đều là người phụ bạc cô ấy. Hình như tôi khá hiểu anh đấy, thật ra thì, đôi khi chia tay cũng vì bất đắc dĩ.”
Lăng Hãn vô thức sờ vào gói thuốc lá, nhưng khi đầu ngón tay chạm đến thì lại rụt về: “Nhất định phải làm như vậy sao, cô là người bạn duy nhất của cô ấy.” Anh đau lòng nói.
“Cuộc đời một người có thể trải qua ba giai đoạn, sử dụng ba loại từ điển; một thành phố có thể ba lần trở thành một công trường xây dựng, ba lần long trời lở đất. Hiện tại, có cái gì gọi là thiên trường địa cửu? Mấy ai dành toàn bộ thời gian để giải quyết thật tốt và xong hết một chuyện?”
Hoa Bội cười khổ: “Anh đã từng là người cô ấy yêu nhất.”
Lăng Hãn không nói gì.
“Vốn định nói chuyện qua điện thoại nhưng nghĩ lại vẫn nên gặp mặt một lần. Sau này, tôi sẽ đổi số điện thoại mới, đổi nhà trọ mới cũng đổi một cách sống mới.”
Đúng là vẫn còn chút đau xót.
Tuy Thang Thần Phi là một playboy chính hiệu, nhưng một khi playboy nghiêm túc, cẩn thận, nói rõ ràng đâu đấy thì đó là lúc anh ta quyết định dùng cả đời để yêu.
Thần Phi không nhìn lầm, bất luận là về phương diện nào, Chung Tẫn đều sẽ thắng rất nhiều cô gái khác.
“Là một đặc công, muốn biết bất kỳ tin tức gì là chuyện không khó, không nhất thiết phải tìm tôi. Tôi không hiểu, hai người đã chia tay, dù cô ấy có sống tốt hay không thì đâu còn liên quan gì đến anh?” Hoa Bội hỏi.
Mãi đến khi ngồi trên xe, Lăng Hãn cũng chưa cho cô đáp án.
Radio đêm chợt phát lên một giai điệu quen thuộc.
Ly café lạnh rời khỏi miếng đệmCảm xúc anh dồn nén rất sâu bên trongCố gắng muốn quá khứ ngày xưa trở lạiVẫn nhận thấy rõ ràng trên khuôn mặt anhĐẹp nhất không phải những ngày mưaMà là cùng em trú mưa dưới mái hiên nhàNhững hình ảnh của hồi ứcĐang chơi xích đu thì giấc mộng đã không còn ngọt ngào nữaEm nói bỏ tình yêu xuống sẽ đi được xa hơnCần gì phải thay đổi quãng thời gian đã bị bỏ lỡEm dùng ngón tay của mìnhNgăn không cho anh nói tạm biệtTưởng tượng em còn bên cạnhTrước khi biến mất hoàn toànEm nói bỏ tình yêu xuống sẽ đi được xa hơnCó lẽ mũi tên của vận mệnh chỉ cho chúng ta được gặp nhauChỉ cho chúng ta yêu nhau trong một mùa thuSau khi chia xaMới phát hiện những mảnh vỡ hạnh phúc đóAnh phải nhặt thế nào đây?Hoa Bội biết bài hát này, nó tên là “Bí mật không thể nói”. [3]
[3] Bài hát trong bộ phim cùng tên do Châu Kiệt Luân thể hiện.