Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Những thiên sứ đang ngủ trong gió (1)


trước sau

Biên tập: Rosa

Ngọn đèn chiếu lên mặt bàn gỗ thô tạo thành những quầng sáng hình tròn vàng nhạt, dịu dàng, sáng tỏ, trông rất đẹp mắt. Lăng Hãn đã ngồi yên trước bàn rất lâu.

Cửa sổ đang mở.

Cánh cửa sổ bằng gỗ kiểu cũ, hiệu quả thông gió không tốt. Thật ra cũng chẳng có cơn gió nào cả, đêm hè ở Ninh Thành nóng như đang ở phòng tắm hơi vậy. Một cơn mưa rào có sấm chớp vừa đi qua đã xua đi một chút nóng bức khiến người ở bên trong cảm thấy dễ chịu hơn.

Một đóa hoa tử đằng và lá cây của dây thường xuân rơi xuống sân, nằm yên ở đó chờ người quét dọn vào sáng mai, giờ phút này, anh đang đợi một bưu kiện quan trọng.

Ở “phòng nhỏ” hơn một tháng, Lăng Hãn càng ngày càng thích nơi này. Lúc trước, khi thuê phòng anh cố ý hỏi giá của nó. Đối với anh mà nói, đó là một con số thiên văn [1]. Lăng Hãn mỉm cười, ký tên mình lên hợp đồng cho thuê nhà.

[1] chỉ những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.

Anh mở ngăn kéo bên trái, lấy từ bên trong ra ba lọ thuốc, màu vàng ba viên, màu trắng năm viên, màu đỏ một viên. Có nước sôi để nguội trong cốc, anh chia làm ba lượt rồi uống vào. Bao con nhộng dồn đống tại yết hầu khiến anh hơi khó chịu, Lăng Hãn uống hết nước trong cốc sau đó đứng dậy lấy bình nước khoáng trong tủ lạnh.

Vừa mở cửa tủ lạnh, một tờ giấy bay ra, anh giơ tay bắt được.

Là giấy ghi chép công thức làm bánh hải sản anh viết, bao nhiêu ký tôm, bao nhiêu con sò, bột mì, dầu, nước, độ lửa lớn nhỏ ra sao… từng chữ từng chữ được viết rất rõ ràng và tỉ mỉ.

Lăng Hãn đã viết nó vào ba năm trước.

Trong một lần ăn được món bánh này ở một nhà hàng, Chung Tẫn đã về khoe với anh rất nhiều. Lần thứ hai đi ăn, Lăng Hãn đến tận phòng bếp xin đầu bếp chỉ dạy. Sau đó, lại lên mạng tìm chút thông tin. Lần đầu tiên làm cực kỳ thất bại, không dám để cô ăn, len lén vứt đi. Lần thứ hai thì anh tự mình ăn hết. Đến lần thứ ba mới để cho cô nếm thử. Cô ôm lấy eo anh, vui vẻ và thỏa mãn như một con mèo nhỏ.

Ngực co rút một trận, Lăng Hãn siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.

Di động đang reo.

Anh lấy lại bình tĩnh rồi mới nghe máy.

Đối phương không nói chuyện ngay, chỉ có hơi thở sâu và nhẹ, như thể không biết phải nói gì.

Lăng Hãn dời ánh mắt ra ngoài sân: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”

“Lăng Hãn… ngày mai, chúng ta cùng ăn cơm tối được không?” Giọng nói lắp bắp, có hơi bất an và lo lắng.

Thật sự không hiểu bà ấy không yên tâm về chuyện gì.

“Tối mai tôi có hẹn với bạn rồi.”

“Từ sau khi con đến Nam Kinh, chúng ta cũng chưa gặp nhau. Sau này… con sẽ về lại Bắc Kinh hay là đến tỉnh nào đó tiếp tục tọa đàm?”

Bàn tay cầm di động của Lăng Hãn không khỏi căng thẳng: “Tôi sẽ cân nhắc… rồi gọi cho bà sau, nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Lăng Hãn, con trở về Bắc Kinh đi!”

Anh buồn bã khép di động lại.

Ông ngoại nói bà ấy vì anh mà đã trả giá rất nhiều, bảo anh sau này phải hiếu kính với bà.

Từ khi anh có ký ức, bà ấy đã ở Ninh thành. Mỗi lần trở về trấn Hạ Loan, bà đều sẽ mua quần áo và sách vở nhưng không mua cho anh đồ chơi hay thức ăn gì. Bà nói kiếm tiền không dễ dàng và chỉ dùng tiền mỗi khi cần thiết thôi. Khi còn ở trấn Hạ Loan bà bảo anh gọi bà là mẹ nhưng khi rời khỏi thì lại bảo anh gọi là cô họ. Bà nhấn mạnh rằng điều này rất quan trọng.

Lăng Hãn sợ gọi sai nên đơn giản gọi bà là “bà”.

Lúc còn nhỏ, bà không để anh học ở Nghi Tân mà đưa anh đến Thành Đô, thuê nhà trọ, tìm một người phụ nữ trung niên nấu cơm, giặt quần áo cho anh. Chỉ khi khai giảng và ngày nghỉ bà mới lộ mặt. Bà ấy nói với thầy giáo, anh là trẻ mồ côi, ông bà nội đã lớn tuổi, bà nói mình là họ hàng xa của anh đến đây giúp đỡ và chăm sóc cho anh.

Lúc thi đại học, bà bảo anh thi vào học viện cảnh sát và nói về sau sẽ dễ tìm việc. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà hy vọng anh có thể ở gần bà một chút, anh được nhận vào sở cảnh sát Ninh thành. Bà đưa anh đến nhà mình, khi biết được tổng giám đốc sở cảnh sát Ninh Thành – Thang Chí Vi là dượng họ của mình, anh đã nộp đơn xin bổ nhiệm vào văn phòng công an thành phố.

Bà khóc nhưng không cản anh, chỉ xin anh thỉnh thoảng về Ninh Thành thăm bà.

Thật ra, Lăng Hãn rất sợ gặp bà, anh không giỏi nói dối cũng không biết cách phối hợp ăn ý với bà, một khi nói sai gì đó thì hình tượng nhiều năm qua bà xây dựng sẽ bị phá hủy.

Lúc về Ninh thành với Chung Tẫn, Lăng Hãn từng muốn đưa Chung Tẫn đến gặp bà, nhưng nghĩ lại, vẫn là từ bỏ. Anh không biết nên giới thiệu bà với Chung Tẫn như thế nào.

Cứ để bà tiếp tục làm người họ hàng xa ba nghìn dặm của anh đi!

Trên màn hình hiện lên biểu tượng hộp thoại, nhắc nhở anh nhận được một email. Lăng Hãn ấn mở, không nằm ngoài dự đoán, kết quả giám định tinh thần của Thích Bác Viễn hôm nay là: Tâm thần phân liệt.

Người gửi tin là một đồng đội cũ của anh, trước đây hai người từng ở trong lực lượng bộ đội đặc công, cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ. Có một lần, hai người đã cải trang để theo dõi một tên trùm thuốc phiện của Thái Lan sang đây nhập cư trái phép. Đồng đội
không cẩn thận lộ ra sơ hở, may là anh phản ứng nhanh, đoạt lấy khẩu súng trước khi trùm thuốc phiện nổ súng.

Dù đồng đội đã thoát khỏi nguy hiểm và ở bên cạnh can ngăn nhưng vì không nắm chắc được tình hình, Lăng Hãn vẫn bắn liên tiếp sáu phát đạn vào tên trùm thuốc phiện, biến hắn thành tổ ong vò vẽ. Chuyện này đã khiến lực lượng cảnh sát và bọn họ mất gần hai năm để điều tra, cũng đã trả giá bằng tính mạng của mấy vị đồng đội, cuối cùng lại không giải quyết được gì.

Sau đó, anh bỏ võ theo văn, còn đồng đội thì được chuyển đến văn phòng cảnh sát Bắc Kinh.

Chiến hữu cố ý ghi chú tên mấy vị chuyên gia giám định ở phần cuối của email. Tất cả đều là những người có uy tín ở khoa thần kinh của học viên quân y.

Kết quả này đủ để vụ án giết vợ của Thích Bác Viễn đóng bụi, Lăng Hãn nhìn email, cười tự giễu.

Hiện giờ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh rất cố định, trước mười một giờ đi ngủ, sáu giờ thức dậy. Có thành phần giúp ngủ trong thuốc nên giấc ngủ của anh không quá tệ.

Ngày hôm sau ngủ dậy, Lăng Hãn quét dọn sân trước, sau đó đọc sách, đến chín giờ thì đi siêu thị mua thêm thức ăn về dự trữ. Lúc đứng trước quầy thu ngân để thanh toán, anh gặp Hoa Bội.

Hoa Bội cong cong khóe miệng: “Nếu anh nói với tôi anh sắp rời khỏi Ninh Thành thì chúng ta cùng nhau đi uống café. Nếu không, chúng ta liền gật đầu nói tạm biệt.”

Ai cũng không hy vọng anh ở lại Ninh thành, Lăng Hãn cau mày rồi bật cười: “Tôi sẽ rời khỏi.”

Hoa Bội rất sảng khoái: “Vậy đi thôi, tôi mời.”

Đối diện siêu thị là một cửa hàng Starbucks, Hoa Bội rất quen thuộc, không cần xem menu mà gọi ngay hai ly Blue Mountain.

“Đừng hỏi tin gì của Tẫn, tôi không biết. Cho dù biết cũng không nói.” Hoa Bội không thương lượng mà tuyên bố.

“Ừm!” Anh không hỏi. Nếu hỏi trái tim sẽ lại bị dẫn dắt, sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế chạy đến. Biết cô không muốn thấy mình nên Lăng Hãn đành phải cải trang. Không ngờ, tất cả chỉ là bịt tai trộm chuông.

Ở dưới núi Kê Minh, trước khi đi cô đã bỏ lại mấy câu anh nghe được rất rõ ràng.

Hoa Bội nhìn anh, giọng nói mang theo châm chọc: “Thật ra anh không cần phải lo lắng, ngay cả những khó khăn này Tẫn cũng có thể vượt qua thì những cái khác tính là gì?”

Lăng Hãn giơ cốc cafe lên, nói một cách chân thành: “Tôi nghĩ về sau cơ hội gặp mặt của chúng ta có thể rất ít, tôi lấy cà phê thay rượu, kính cô.”

“Kính tôi cái gì?” Hoa Bội bị lời của anh làm cho lơ mơ.

“Cảm ơn cô đã không từ bỏ tình bạn với Chung Tẫn.”

Hoa Bội đỏ mặt: “Đó là đương nhiên, tôi… trung trinh như một, không giống anh nay Tần mai Sở. Lăng Hãn, hiện giờ tôi hơi tò mò về cô gái kia. Tôi từng nghĩ rằng, tất cả đàn ông trên thế giới đều có thể ngoại tình… nhưng Lăng Hãn chắc chắn là kẻ ngoại tộc. Haizzz, mấy lời này ngay cả bản thân tôi cũng thấy mâu thuẫn, trừ phi anh là người đồng tính. Cô ta tốt hơn Tẫn ở đâu, có đáng để anh phụ tình cậu ấy không?”

Lăng Hãn hơi trầm ngâm, thản nhiên nói: “Cô ấy không hề tốt.”

“Chẳng lẽ là phụ nữ không xấu đàn ông không yêu?”

“Nói chính xác thì cô ấy là một con ma.”

Hoa Bội trừng mắt với anh: “Cô ta ma pháp vô biên, anh đánh không lại nên bị đồng hóa?”

Khóe môi mỏng kéo ra một tia chua sót, tiếng nói lành lạnh có hơi đờ đẫn: “Gần giống vậy.”

“Nói sạo.” Hoa Bội bưng cốc café lên uống một ngụm rồi nói: “Chúng ta chia tay ở đây đi, chúc pháp thuật của anh càng ngày càng mạnh, cuối cùng tu thành Voldemort [2].”

[2] một nhân vật phản diện trong tác phẩm Harry Porter.

Dù gì thì trên thế giới này chính nghĩa cũng nắm quyền, tà không địch lại chính, trong tiểu thuyết, người xấu đều gặp báo ứng. Hoa Bội ý vị thâm trường mà liếc Lăng Hãn một cái.

Lăng Hãn nhàn nhạt nhấc mi mắt, ngoắc nhân viên đến thanh toán. Hoa Bội ngăn lại: “Đã nói là tôi mời rồi mà.”

Nhân viên phục vụ nói: “Bàn này đã có người thanh toán rồi ạ.”

“Ai là Tán Tài đồng tử [3] vậy?” Hoa Bội nhìn qua quầy thu ngân.

[3] Tương truyền khi được sinh ra, trong nhà Tán Tài đồng tử xuất hiện rất nhiều tiền của và kho báu quý hiếm nên được đặt tên là ‘Tán Tài‘. Sau này câu này được sử dụng để chỉ những người phân phát tài sản. (baidu)

Thang Thần Phi tao nhã đi tới: “Hi! Thật khéo! Bạn cô sao?” Tầm mắt thản nhiên quét qua Lăng Hãn.

Gió nhẹ phất qua khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lăng Hãn, giống như đáy mắt đen như mực của anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện