Biên tập: Rosa
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Chung Tẫn thấy tin Lăng Hãn đến Ninh thành tọa đàm được đăng trên một tờ báo sáng. Độ dài không lớn, còn đăng kèm một tấm ảnh. Lăng Hãn mặc áo sơ mi trắng, đeo kính không độ, đang khoanh tay đứng trước tủ sách, rất có dáng vẻ phong độ của học giả.
“Bây giờ không còn nhiều người trẻ vừa giỏi văn vừa giỏi võ như vậy đâu.” Trong mắt Chung Thư Giai, đặc công thuộc loại người thô lỗ, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.
Đặt tờ báo xuống, Chung Tẫn đến phòng bếp luộc trứng gà và làm ít ngũ cốc. Sau khi vừa tiêm vừa uống thuốc thì bụng đã bớt đau, nhưng cô vẫn không dám lơ là.
“Mang cho ba một chén ngũ cốc đi.” Chung Thư Giai nói xong, liếc thấy Phương Nghi đi ra từ phòng ngủ thì vội vàng im miệng.
Phương Nghi đã trang điểm nhưng chưa thay quần áo, chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu quả quýt: “Mấy hôm trước kiểm tra sức khoẻ ông không thấy lượng đường trong máu mình là bao nhiêu à? Ông xem bụng mình đi, cứ như có bầu ba tháng vậy. Trừ một ly nước ép trái cây, những thứ khác không được.”
Chung Thư Giai nhếch miệng: “Đều từng này tuổi, cái này không được cái kia không được, sống còn gì thú vị?”
“Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi. Hai chúng ta cùng đi ra ngoài, có người nói ông giống ba tôi, ông thấy dễ chịu sao?”
Bình thường, nếu Phương Nghi nói như vậy, Chung Thư Giai nghe xong sẽ cười cười bỏ qua, nhưng hôm nay ông lại đột nhiên tức giận: “Bớt hoạnh họe đi, bà chưa chắc được xem là một người phụ nữ thực sự đâu, vì lương tâm tôi tốt nên mới khoan dung với bà. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, liệu bà có được như bây giờ không?”
“Ông …” Phương Nghi chưa từng bị ai nhục mạ như vậy, tức giận đến đỏ mặt tía tai. Bà ném chiếc gạt tàn trên bàn trà vào người Chung Thư Giai.
“Còn ông… vừa xấu xí vừa lùn như bí đao, ai thèm nhìn hả?”
Chung Thư Giai tránh đi, gạt tàn rơi xuống đất, lăn tròn mấy vòng: “Bà không thèm nhìn nhưng người khác thì có đấy!” Nói xong, ông nghiêm mặt, vào phòng lấy áo khoác rồi nghênh ngang bỏ đi.
“Có giỏi thì đừng về đây nữa!” Phương Nghi tức giận không chỗ trút, bà chạy vào thư phòng xé nát mấy tấm thư pháp Chung Thư Giai thích nhất ra thành từng mảnh.
Chung Tẫn đứng cạnh bàn bếp, nấu xong ngũ cốc thì đổ vào trong bát, lúc cầm lên, cô cảm thấy lòng bàn tay âm ấm. Trứng gà trong nồi đã bắt đầu sôi, Chung Tẫn nhìn chằm chằm đồng hồ, chuẩn bị vớt ra.
Chuyện người lớn cãi nhau như thế này, trẻ con nên làm gì? Đây cũng là một trong những quy củ của nhà họ Chung mà Chung Tẫn đã được dạy dỗ. Trên thực tế, Chung Thư Giai rất ít khi cãi nhau với Phương Nghi. Đối với Phương Nghi, ông ấy vừa thương vừa sợ.
Xét về ngoại hình, hai người cũng không phải không xứng. Xét về công việc, Phương Nghi làm ở cấp trung gian ở bộ phận thuế và không hề kém cạnh so với ông. Trong nhà, địa vị của bà tương đương với nữ vương. Một khi nữ vương đã ra lệnh, làm thần dân còn dám không theo?
Hôm nay, bề tôi phạm thượng, đây là tội nặng, không biết nữ vương có thể xử trí một cách khoan dung hay không? Chung Tẫn cảm thấy kết cục của bề tôi chỉ có thể là chịu đòn nhận tội mà thôi.
Phương Nghi nghiêm mặt ngồi trên bàn ăn.
“Mẹ, uống sữa hay ngũ cốc?” Chung Tẫn hỏi.
Phương Nghi nhấc mắt, nói: “Con ngồi xuống.”
Chung Tẫn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt bà.
“Chung Tẫn, mấy năm nay, mẹ có yêu thương con không?”
Chung Tẫn nháy mắt mấy cái: “Mẹ, tại sao hỏi như vậy?”
Phương Nghi nắm tay Chung Tẫn kéo qua, đôi mắt đẹp hiện lên hơi nước:
“Phụ nữ rất đáng thương, con vừa xinh đẹp vừa thông minh thế này, nếu sống với chồng mình mấy thập niên thì lúc đó trong mắt hắn, con ngay cả cây cỏ cũng chẳng bằng. Đàn ông đều không đáng tin, chỉ có phụ nữ mới là thật. Chung Tẫn, mẹ chuẩn bị mua một căn hộ lớn, sau khi con kết hôn, đừng chuyển đi, đến ở với mẹ. Đối tượng tự con chọn, chuyện này nghe mẹ, được không?”
“Được rồi mẹ.” Đây là lần đầu tiên Chung Tẫn thấy vẻ mặt bất lực như vậy của Phương Nghi, cô không nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý ngay.
Phương Nghi nuốt nước mắt xuống rồi cười vui vẻ: “Mau đi làm đi! À, nghe ba con nói, đã đặt xe rồi, là một chiếc Volkswagen màu trắng phổ biến, rất hợp với mấy cô gái trẻ.”
Chung Tẫn nói dạ, vào phòng thay quần áo đi làm. Đi đến cầu thang, cô nhìn xuống phía dưới, hít một hơi thật dài.
Việc đầu tiên Chung Tẫn làm khi đến văn phòng là liên lạc với công ty Viễn Phương nói chuyện kiểm tra máy tính của Thích Bác Viễn, tuy nhiên bên kia vẫn cứ ấp úng. Lúc Mục Đào đi vào, anh nhận lấy điện thoại rồi nghiêm túc nói: “Chúng tôi đang tiến hành tìm thêm chứng cứ, hy vọng mọi người phối hợp.” Khiến bên kia vâng vâng dạ dạ đồng ý.
“Chúng ta đang phá án, không phải tìm bọn họ kinh doanh, thái độ phải thẳng thắn, đừng khiêm tốn như vậy!” Mục Đào nói với Chung Tẫn: “Những bí mật thương mại luôn là thứ khiến những kẻ gián điệp thương mại cảm thấy hứng thú, nhưng đối với chúng ta nó chỉ giống như biển quảng cáo thuốc được dán trên đường mà thôi!”
Chung Tẫn ngước mắt lên nhìn Mục Đào, không dám nói chuyện. Ở phòng điều tra này có tất cả sáu người, Chung Tẫn là người có ít kinh nghiệm nhất. Lần đầu tiên nhận vụ án lớn như vậy, cô cần phải cố gắng học hỏi, may mắn có Mục Đào ở phía sau chỉ bảo rất nhiều.
Nghe đồng nghiệp nói, vợ của Mục Đào không quá xinh đẹp nhưng tính tình rất tốt, tình cảm hai người rất ân ái, con gái cũng đã bốn tuổi. Lúc đi siêu thị hay dạo bộ đều nắm tay nhau. Mỗi dịp sinh nhật vợ, Mục Đào sẽ luôn tặng hoa và quà. Trên bàn làm việc của anh còn có một khung ảnh, trong ảnh là một nhà ba người họ, Mục Đào đang ôm vợ trong lòng còn cô con gái thì ngồi trên vai anh.
Hạnh phúc trên thế giới đều giống nhau: được ngủ trên giường nhà mình, được ăn thức ăn ba mẹ làm cho, được nghe những lời yêu thương từ người mình yêu và được chơi đùa với con cái của mình.
Mục Đào thật hạnh phúc.
Việc điều tra chứng cứ rất nhanh sẽ ổn thỏa. Mục Đào không thông báo cho Cảnh Thiên Nhất mà tự lái xe chở Chung Tẫn đến nhà Thích Bác Viễn. Lúc vào tiểu khu, có hai người đàn ông mặc âu phục ra tiếp đón rồi tự giới thiệu về mình, một người là quản lý của bộ phận nghiên cứu và phát triển (R&D) của hạng mục, một người là thư ký của Thích Bác Viễn.
Nhà của Thích Bác Viễn rất sạch sẽ và tao nhã, có thể nhìn ra được gu thẩm mỹ của nữ chủ nhân không hề tầm thường chút nào. Hầu như trên tường không trang trí gì ngoài mấy khung tranh sơn dầu. Đồ đạc trong nhà cũng ít, nhưng từ bàn trà, sofa, kệ
hoa đến tủ sách đều được sắp xếp rất hợp lý. Bên góc tường, vài chậu bách hợp dù đã héo rũ nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Trong phòng làm việc cũng không có gì đặc sắc, hai chiếc tủ sách lớn, chiếc máy tính được để phía trên giá sách, tất cả mọi thứ đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Nếu trên sàn nhà không có một đường vẽ màu trắng để ký hiệu [1], sẽ không ai nghĩ ở đây từng xảy ra một vụ giết người.
[1] nếu ai từng xem phim hình sự hay phá án sẽ biết được ký hiệu đường vẽ này thường là tư thế đã chết của nạn nhân ở hiện trường.Thư ký mở máy tính ra. Thích Bác Viễn hẳn không phải là người có những ham thích như người bình thường, trong máy tính không có MSN, không có QQ, không có ứng dụng nghe nhạc hay phát video nào, trong không gian lớn như vậy chỉ có một thư mục ghi lại công việc, kế hoạch, tiến độ dự án…v.v, còn có luận văn gần đây nhất và các bài báo trong năm năm qua.
Chung Tẫn nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không thấy gì liên quan đến vụ án, cô quay đầu nhìn Mục Đào thì thấy anh đang nhíu mày.
Cô lại tự kiểm tra một lần nữa.
“Người này là ai?” Rốt cuộc Chung Tẫn cũng phát hiện một tấm ảnh trong một thư mục cách đây năm năm. Trong ảnh là một người phụ nữ đã qua tuổi trung niên nhưng hai mắt đen láy, môi hồng răng trắng. Tuy diện mạo của vợ Thích Bác Viễn không tệ nhưng so sánh với người phụ nữ này, chênh lệch không phải là một chút.
Quản lí và thư ký đều lắc đầu và nói rằng chưa thấy qua.
“Sao chép tấm hình gốc ra đi.” Mục Đào nói.
Trên đường trở về viện kiểm sát, Chung Tẫn vẫn trầm mặc không nói, Mục Đào hỏi cô có cách gì không?
“Trưởng khoa Mục, lòng đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ nhưng liệu có thể khiến cho một người đàn ông không thể nhịn được mà ra tay không?”
“Cô có chắc người kia là tình nhân của Thích Bác Viễn không?”
“Không phải tình nhân thì cũng là một người đặc biệt.”
“Đừng để những phán đoán chủ quan làm mờ mắt, mọi chuyện cần phải suy xét một cách toàn diện. Cô đã liên lạc với con gái Thích Bác Viễn chưa?”
“Bây giờ cô ấy đang ở Nam Kinh sao?”
“Ngày mai sẽ đến Ninh thành, cô hãy hẹn thời gian gặp mặt đi.”
Chung Tẫn sợ mình sẽ quên, vội vàng ghi lại.
Buổi chiều, Chung Tẫn đến phòng lưu trữ hồ sơ tham khảo một ít vụ án hình sự cũ, cùng là một loại án giết vợ nhưng có đến 60% là vì người thứ ba, còn lại là hành vi bạo lực gia đình – lỡ tay đánh chết. Một số người, vì muốn đạt được mục đích mà có thể dành ra vài năm thần không biết quỷ không hay sử dụng thủ đoạn ngầm.
Điển hình là vụ án của một chính trị gia nổi tiếng. Chỉ vì muốn tái hợp với mối tình đầu và cũng chính là tình nhân của mình mà anh ta đã đưa người vợ bị hen suyễn đi ăn hải sản. Vợ anh ta rất cảm động và đã ăn rất nhiều. Sau khi ăn xong, cơn hen suyễn của người vợ tái phát và chết ngay trong đêm đó. Anh ta đã khóc lóc thảm thiết vì muốn tỏ ra mình là người có tình có nghĩa, nếu không phải bố vợ anh ta phát hiện một cuốn tạp chí y khoa về chứng hen suyễn và đồ hải sản ở nhà thì sẽ chẳng ai nghi ngờ anh ta cả.
Rốt cuộc Thích Bác Viễn thuộc loại nào?
Mãi đến khi tan tầm Chung Tẫn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Lúc ra khỏi tòa nhà thì thấy Hoa Bội đang dựa người vào trước mui xe, cười tươi như hoa.
Cách ăn mặc hôm nay của Hoa Bội khiến người ta trầm trồ, bên trong áo khoác là một chiếc váy đuôi cá màu tím bó sát lộ ra đường cong hoàn mỹ, chỉ là có phải quá chật rồi không?
“Sao lại đến đây thế?” Chung Tẫn kéo tay Hoa Bội.
“Muốn xem thử cậu còn sống hay không?” Hoa Bội ném một cái nhìn khinh thường qua: “Hôm đó cậu đau đớn như vậy làm tôi sợ muốn chết. Còn không mời tôi ăn cơm tối đi?”
“Đi đâu?”
“Bích thủy ngư trang.”
“Muốn chết à, chỗ đó là nơi để người bình thường đến sao?” Bích thủy ngư trang là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất trong tỉnh, ăn cơm ở đó thôi ít nhất cũng phải bốn con số.
Hoa Bội bĩu môi, mở cửa chiếc xe Honda màu đỏ ra, ánh mắt ghét bỏ mà liếc Chung Tẫn: “Dù gì cũng là kiểm sát trưởng mà sao bủn xỉn vậy! Thôi quên đi, tìm ai đó trả hộ là được rồi. Thật là nhớ món cá Tô Mi ở đó quá!” Hoa Bội vừa nói vừa nuốt nước bọt một cách khoa trương.
“Cậu lại xao trúc giang [2] ai nữa vậy?”
[2] chỉ hành động lợi dụng nhược điểm của người khác hoặc lấy cớ đe dọa để tống tiền.“Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Bội đung đưa mái tóc như cuộn sóng của mình. Lúc khởi động xe, cô nghiêng mặt nhìn Chung Tẫn, hít một hơi thật sâu rồi thốt ra: “Tẫn, tôi cứ nghĩ cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi.”
Chung Tẫn khó hiểu.
“Ban đầu người phỏng vấn Lăng Hãn là tôi nhưng tôi đã từ chối. Cho nên tin tức của Lăng Hãn đã chuyển sang cho một đồng nghiệp khác.”
Chung Tẫn “à” một tiếng: “Tôi đã xem tin đó và cũng gặp anh ấy rồi, cậu muốn hỏi gì?”
“Cậu…” Hoa Bội ấp úng, nửa muốn nói nửa lại không.
“Bội, tuy tôi không thấy hối hận vì đã gặp Lăng Hãn nhưng không có nghĩa là tôi sẽ mong chờ chuyện gặp lại anh ấy. Lăng Hãn bây giờ không phải Lăng Hãn của trước đây nữa, chỉ là người xa lạ mà thôi. Lái xe đi, tôi đói rồi.” Chung Tẫn nhắm mắt lại: “Hiện tại cậu đang chạy tin tức gì?”
“Thích Bác Viễn, hôm nay thật vất vả mới hẹn được luật sư biện hộ của ông ta đến phỏng vấn, tên kia khá kiêu căng.”
Chung Tẫn bỗng nhiên mở mắt ra, nhảy dựng lên: “Vậy bây giờ cậu biết rất rõ về anh ta?”
“Cứ cho là vậy đi!”