Khả Hân ngồi xuống nhìn thức ăn cùng chiếc lồng giữ nhiệt vỡ nát trên đất, nước mắt không biết sao lại chảy ra không ngừng.
Cô đâu muốn quan hệ của anh và cô trở nên như thế này.
“Khả Hân, em làm sao vậy? Mặc kệ cái này đi, anh đưa em đi ăn món ngon.” - Phan Khánh Nguyên muốn tiến lại đỡ cô đứng dậy nhưng lại bị cô gạt đi.
“Hôm nay em không muốn ăn gì hết, anh để em một mình đi.”
“Khả Hân….”
“Đi đi.” - Khả Hân kiên quyết đuổi Phan Khánh Nguyên.
Người quá nhiệt tình sẽ đôi lúc trở thành phiền phức, hiện tại những chuyện ưu phiền của Khả Hân, anh ta cũng không thể nào san sẻ được.
“Anh luôn mở máy đợi em, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” - Khánh Nguyên để lại một câu như vậy rồi mới rời khỏi đó.
Khả Hân thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên đất rồi mới quay trở lại phòng ký túc xá, nhìn đồng hồ thấy Kim Chi cũng sắp về cô đành đem túi xách giấu ở dưới chăn.
Có lẽ hôm nay không thể thử thai được rồi, hoặc đơn giản là do cô muốn trốn tránh kết quả.
Lâm Vĩ Phong lái xe thẳng đến công ty vùi đầu vào làm việc, cứ cách 15 phút anh lại uống xong một ly cà phê, thư ký Khánh thay cà phê cho anh cũng sắp 10 lần rồi.
“Tổng giám đốc, anh có chuyện gì chưa giải quyết được sao?”
Lâm Vĩ Phong bắt chéo chân ngồi trên ghế, xoa cằm không đáp.
“Hẳn là không phải chuyện công ty đúng không?” - Thư kỳ theo anh nhiều năm nên mới có gan mà nói tiếp - “Anh có uống thêm 10 ly cà phê nữa thì cũng không có gì thay đổi đâu.”
Lâm Vĩ Phong chỉ cần 3 tiếng đã xử lý xong công việc trong một tuần nhưng anh đã nghĩ nửa ngày vẫn không biết làm sao với Khả Hân.
Anh để cô ở ký túc xá là vì muốn tốt cho cô thế nhưng cô lại liên lạc với Phan Khánh Nguyên, còn nhờ anh ta giúp đỡ chuyện tìm luật sư ly hôn.
Mặc dù anh biết Khả Hân không cắm sừng anh, nhưng da đầu của anh vẫn cứ ngứa ngáy khó chịu, giống như thật sự có thứ sắp mọc lên rồi.
Thư ký Khánh vươn tay lấy ly cà phê đã uống hết của anh chuẩn bị ra ngoài làm ly mới, đi được mấy bước cô đột nhiên quay đầu lại nói một câu:
“Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông.”
Lúc thư ký Khánh mang ly cà phê mới vào phòng thì đã không còn thấy Lâm Vĩ Phong.
Thư kỳ thở ra một cái, xem ra hôm nay không cần pha cà phê nữa rồi, cô nhấp một ngụm cà phê rồi đóng cửa ra ngoài.
Lâm Vĩ Phong gọi điện về nhà bảo dì Ba nấu mấy món Khả Hân thích.
Dì Ba thắc mắc hỏi lại:
“Buổi sáng thiếu gia mang đến cho phu nhân vậy buổi chiều tôi đưa cho Tiến Trung có phải không?”
“Không cần, tôi tự về lấy.”
Dì Ba nghe xong thì cười híp mắt, bà còn tưởng tình cảm hai người đang phát triển tốt, Lâm Vĩ Phong muốn được ở bên Khả Hân nhiều hơn.
Nếu dì Ba biết thức ăn bà vất vả nấu khi sáng đã bị anh ném hết chắc sẽ đau lòng không thôi.
Lúc dì Ba đang cặm cụi ở phòng bếp thì chuông điện thoại trong phòng khách lại reo.
Dì Ba vốn cho rằng Lâm Vĩ Phong lại muốn dặn dò gì đó nên vội nói:
“Tôi nấu sắp xong rồi, 30 mươi phút nữa cậu về là có thể mang thức ăn qua cho phu nhân.”
“Dì Ba, Khả Hân vẫn chưa về nhà ở sao?” - Người bên kia điện thoại hóa ra lại là Lâm Vĩ Thành.
“Đại thiếu gia, cậu… cậu khỏe chưa?” - Sau khi biết người gọi là Vĩ Thành, bà có chút ấp úng.
Nếu là trước đây khi nghe được giọng của Lâm Vĩ Thành, dì Ba sẽ vô cùng vui mừng nhưng bây giờ dì Ba lại không biết trả lời anh như thế nào.
Đặc biệt là bà biết Vĩ Thành gọi về chỉ để hỏi thăm Lý Tuyết Dung.
“Tôi không sao, tôi sắp xuất viện rồi.
Vĩ Phong vẫn chưa dỗ được Khả Hân sao?”
“Xuất viện là tốt, tốt quá rồi.” - Giọng dì Ba nghẹn lại, hai mắt bà rơm rớm nước, từ ngày Lâm Vĩ Thành vào viện đến nay không ngày nào bà ngủ ngon - “Cậu đừng lo, phu nhân và nhị thiếu gia cãi nhau mấy câu thôi, sáng nay cậu ấy còn đích thân mang thức ăn đến ký túc xá cho phu nhân, vừa nãy còn dặn tôi làm thêm, chiều cậu ấy về lấy.”
“Thật sự là vậy thì tốt quá.” - Lâm Vĩ Thành thở phào nhẹ nhõm sau đó giọng nói chút đượm buồn - “Tuyết Dung đâu rồi, mấy lần tôi gọi về đều không gặp được cô ấy, cô ấy không còn ở đây nữa phải không?”
Lâm Vĩ Thành là người thông minh, những lần anh gọi về dì Ba đều viện cớ Tuyết Dung không có ở đó để thoái thác.
Cả ngày hôm nay anh muốn bác sĩ Kiên đưa điện thoại gọi về ông cũng không đưa, đến lúc anh không chịu tiêm thuốc thì bác sĩ Kiên mới miễn cưỡng đưa.
Bọn họ làm như vậy chỉ có thể là vì một nguyên nhân thôi, Tuyết Dung đã không còn ở nhà họ Lâm nữa.
“Đại thiếu gia…”
“Tuyết Dung tự bỏ đi hay Vĩ Phong đã làm gì cô ấy?” - Đây chính là điều Vĩ Thành lo lắng nhất, nếu là Tuyết Dung tự rời đi, mặc dù đau khổ nhưng anh biết cô ta vẫn an toàn.
“Chuyện này… chuyện này... nhị thiếu gia....” - Dì Ba do dự một hồi vẫn không biết có nên nói sự thật hay không chỉ đành tìm cớ cúp máy - “Đại thiếu gia, một lát tôi gọi lại cho cậu, nồi