Từ xa có tiếng xe chạy đến, Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn, không ngờ người bước xuống lại là Đặng Thế Tùng.
Anh quay lại nhìn cô, xem ra đã hiểu lý do Khả Hân quay về ngày hôm nay.
Đặng Thế Tùng ở trong xe nhìn thấy cháu gái và Lâm Vĩ Phong lôi kéo nhau ngoài mưa không biết là chuyện gì vội che ô đi xuống xem.
“Khả Hân, có chuyện gì vậy con?”
“Ông đến thật đúng lúc, đưa cô ta đi đi.” - Lâm Vĩ Phong dứt khoát buông tay Khả Hân đẩy mạnh cô về phía Đặng Thế Tùng.
Ông vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vội vàng đỡ lấy cháu gái, che ô cho cô, nhìn cháu gái cả người ướt sũng, mắt mũi trắng bệch ông vô cùng tức giận.
“Cậu Vĩ Phong, Khả Hân dù sao cũng là chị dâu của cậu, trời mưa thế này cậu đuổi con bé ra khỏi nhà là có chuyện gì?”
“Vậy hôm nay tổng giám đốc Đặng đến đây vì chuyện gì? Đòi công bằng cho cháu gái hay vì chuyện xoay vòng vốn?” - Lời nói chất vấn của Lâm Vĩ Phong khiến Đặng Thế Tùng không biết trả lời sao.
Khả Hân khẽ lắc đầu, đứng trước đồng tiền và lợi ích con người ta luôn mất giọng.
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân bắt đầu run rẩy, trong lòng gấp gáp nói:
“Còn không đưa cháu của ông đi, chuyện ngày hôm nay lúc khác nói tiếp.”
“Nhà họ Lâm các người đừng có hiếp người quá đáng, Khả Hân là gả đến đây đàng hoàng sao có thể xem con bé như con chó con mèo mà đuổi ra đường như vậy?” - Đặng Thế Tùng cuối cùng cũng nói được mấy câu đáng hoàng với tư cách là chú của Khả Hân.
“Khả Hân, về nhà, chúng ta về nhà.”
Đặng Thế Tùng và Khả Hân vòng trong xe, tài xế khởi động xe rời đi trong cơn mưa không dứt.
Từ đấu đến cuối Khả Hân không nói thêm lời nào, mà Lâm Vĩ Phong cũng từ đầu đến cuối trầm mình dưới mưa không rời bước nhìn theo chiếc xe.
Đỗ Thanh Mỹ nhìn thấy chồng đưa Khả Hân về nhà thì vô cùng bất ngờ, vội chạy ra hỏi:
“Chuyện góp vốn không thuận lợi sao?”
“Mau chuẩn bị khăn ấm cho con bé đi, chuyện góp vốn để sau đi.” - Đặng Thế Tùng lườm vợ.
Đỗ Thanh Mỹ không vui nhưng cũng không dám cãi lại chồng xoay người bảo người hầu chuẩn bị đồ làm ấm cơ thể cho Khả Hân.
Mỹ Ân nghe thấy tiếng nói chuyện nên cũng từ trên lầu đi xuống, cô ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Khả Hân trong đầu liền suy đoán cô và Lâm Vĩ Phong hẳn là xảy ra chuyện rồi.
“Khả Hân, em có sao không, tay chân lạnh cóng cả rồi.” - Mỹ Ân đi đến tỏ ra ân cần lấy khăn ủ tay cho cô.
“Em không sao…” - Khả Hân suốt đường không nói chuyện chính là vì sợ không kìm giữ được nước mắt của mình, lúc nãy có cơn mưa thay cô che giấu nước mắt, bây giờ thì không có gì nữa.
Mỹ Kim cũng từ trong bếp bưng ra một ly trà nóng cho Đặng Thế Tùng, tò mò hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Bàn chuyện làm ăn không thành thì thôi, không lẽ nhà họ Lâm còn muốn trả người đã gả qua à?”
Mỹ Kim vừa nói xong Đỗ Thanh Mỹ đã phản ứng mạnh:
“Không được, không được, khó khăn lắm mới tìm được xui gia tốt như vậy.
Ông mau đưa Khả Hân về nhà họ Lâm đi, mang về nhà chúng ta làm gì.”
“Bà ít nói mấy câu đi.” - Đặng Thế Tùng đặt mạnh ly trà xuống bàn.
Khả Hân tự biết mình không thể ở lại đây lâu dài, dù chú có chấp nhận cô thì người thím kia cũng ghét bỏ.
Nhưng thời tiết hôm nay khiến cô chỉ còn cách đành trú tạm ở đây một đêm.
“Xin phép chú thím con đi lên phòng.”
Khả Hân lê từng bước lên cầu thang, lúc cô mở căn phòng trên tầng gác mái cô phát hiện từ lâu nó đã trở thành nhà kho chứa đồ, không còn là nơi dành cho cô nữa rồi.
“Em qua phòng chị ngủ tạm đi.” - Mỹ Ân ở phía sau đi đến lên tiếng.
Khả Hân nghe Mỹ Ân nói vậy trong lòng cũng ấm áp hơn theo Mỹ Ân về phòng.
Mỹ Ân rót cho cô một cốc nước ấm, đợi cô uống hết liền hỏi thẳng vào vấn đề:
“Em và Lâm Vĩ Phong xảy ra chuyện gì vậy?”
Khả Hân có chút giật mình, tay cầm ly bước vô thức siết chặt, miễn cưỡng đáp:
“Sao em và anh ta có chuyện gì được.”
“Thật sao? Vậy tại sao cha lại đưa em về nhà với bộ dạng này?” - Mỹ Ân cho rằng chuyện Khả Hân