Khả Hân nhìn hai bàn tay đầy mồ hôi của mình lại nhìn qua Lâm Vĩ Phong đang lái xe thẳng đến bệnh viện.
Cô vốn cũng có dự định trong mấy ngày nữa đi khám thai, để đảm bảo đưa trẻ khỏe mạnh, chỉ là cô không ngờ đến Lâm Vĩ Phong lại đột nhiên muốn đưa cô đi bệnh viện.
Đúng là có những chuyện giống như cây kim trong bọc, cũng có lúc phải lòi ra.
Khả Hân không dám tưởng tượng phản ứng của anh sẽ ra sao khi biết chuyện, liệu anh có tiếp nhận nó hay không? Khả Hân nhìn anh, mím môi do dự hỏi:
“Vĩ Phong, anh thích trẻ con không?”
Lâm Vĩ Phong lắc đầu, không cần suy nghĩ gì đã trả lời:
“Trẻ con ồn ào.”
Khả Hân hơi cúi đầu xuống, không dám hỏi thêm gì nữa.
Lâm Vĩ Phong để Khả Hân xuống xe ở cổng bệnh viện còn mình lái xe vào bãi đổ xe.
Khả Hân nhìn anh lái xe đi, đột nhiên có suy nghĩ bây giờ bỏ chạy vẫn còn kịp.
Đáng tiếc sức khỏe Khả Hân hiện tại không có cho phép điều đó, bây giờ bảo cô chạy 100m thôi đã đủ lấy mạng cô rồi.
“Có lẽ là ông trời cũng muốn mẹ đối diện rồi.” – Khả Hân thở ra một hơi, xoa xoa bụng nói.
Lâm Vĩ Phong ôm lấy vai cô, cùng cô đi vào bệnh viện.
Trong lúc đang làm thủ tục thì điện thoại anh vang lên, là thư ký Khánh gọi.
Lâm Vĩ Phong cau mày, sau giờ làm thư ký Khánh đều sẽ nhắn hoặc email cho anh, gọi điện trực tiếp như này thì không phải chuyện nhỏ.
Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong ra một góc nói chuyện, nói gì đó rất lâu, hai mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.
“Cô là Đặng Khả Hân có phải không, mời cô theo tôi.” – Y tá đi đến gọi Khả Hân vào trong.
Khả Hân lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu ‘tôi không khám nữa’.
Lúc Lâm Vĩ Phong trở lại thì sắc mặt thật sự không tốt.
“Anh cần đi gấp đúng không?” – Giọng nói của Khả Hân có chút mất mát.
“Tôi đã gọi Bạch Mai rồi, cô đừng lo.
Tôi đến công ty một lúc, đợi cô khám xong tôi quay lại đón cô.” – Lâm Vĩ Phong khẽ vuốt ve má cô như trấn an.
“Được, anh đi đi, đi sớm về sớm.” – Khả Hân không biết sao bản thân lại có thể nói ra bốn chữ ‘đi sớm về sớm’ đó.
Có lẽ cô thật sự mong anh trở lại, mong biết về sự tồn tại của đứa nhỏ này.
Ngô Bạch Mai cũng công tác ở bệnh viện này vậy nên vừa nghe Lâm Vĩ Phong gọi cô nhanh chóng chạy xuống sảnh tìm Khả Hân.
Sau khi nhìn thấy Khả Hân rồi cô không vội đi đến mà tìm y tá xem qua bệnh án của Khả Hân trước, đây là thói quen của bác sĩ.
“Bác sĩ quen cô ấy sao? Cô ấy nói không khám nữa.” – Y tá nói.
“Tôi biết rồi, để tôi đi nói chuyện với cô ấy.”
Bạch Mai tiến đến trước mặt Khả Hân, ân cần hỏi:
“Cô thấy trông người có chỗ nào khó chịu?”
Khả Hân nhìn thấy Bạch Mai thật sự đến, cảm thấy áy náy vô cùng, bác sĩ bận trăm công nghìn việc lại suốt ngày phải quan tâm chút việc vặt của cô.
“Bác sĩ không cần lo, tôi không ăn nên hơi đau bao tử, Vĩ Phong chuyện bé xé to thôi.”
“Nhưng cô cũng đến tận đây rồi, chúng ta khám một lần để yên tâm hơn.”
“Chắc nay may Vĩ Phong lại đưa tôi đến khám thôi.
Bây giờ tôi muốn về nhà trước.”
“Khả Hân…” – Ngô Bạch Mai muốn khuyên cô thêm mấy câu thì y tá của khoa Bỏng hối hả từ trên chạy xuống tìm cô.
“Bác sĩ, bệnh nhân phòng 105 có triệu chứng sốc nhiệt.”
Khi ở biệt thự Ngô Bạch Mai xem Khả Hân là phu nhân, đối xử ưu tiên nhưng khi ở bệnh viện, Khả Hân cũng như bao bệnh nhân khác.
Ngô Bạch Mai sẽ ưu tiên những trường hợp cấp bách hơn.
Ngô Bạch Mai rời đi rồi Khả Hân mới đứng dậy tiến đến nói với y tá:
“Tôi muốn siêu âm.”
“Được, mời cô đi theo tôi.”
Lâm Vĩ Phong trước khi đi đã đăng ký trọn gói dịch vụ cho Khả Hân, Khả Hân được hướng dẫn vô cùng tận tình.
Y tá đưa Khả Hân đi thay một bộ quần áo chuyên dụng, sau khi thay xong, cô nghiêm túc hỏi y tá:
“Bệnh viện sẽ bảo mật bệnh án cho bệnh nhân chứ? Ngoài bác sĩ tôi chỉ định ra không ai khác được biệt.”
“Tất nhiên chuyện này cô không cần phải lo ạ.
Vậy cô muốn chỉ định bác sĩ nào?”
“Bác sĩ của khoa sản.”
Khả Hân cũng không biết bác sĩ nào trong khoa sản nên y tá thay cô sắp xếp đó là một vị bác sĩ nữ có thâm niên lâu năm trong khoa.
Bác sĩ một tay cầm máy đặt lên bụng Khả Hân một tay chỉ vào màn hình bên cạnh:
“Đây là em bé của cô, hiện giờ có chưa thể nhìn ra được hình dạng gì nhưng vài tháng sau thì sẽ thấy rõ đầu thân tư chi.”
Khả Hân chăm chú nhìn trên màn hình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe.
Bác sĩ nhìn cô cười dịu dàng:
“Là con đầu phải không?”
Khả Hân gật đầu.
Cô không bao giờ ngờ được mang thai lại là chuyện kì diệu đến như vậy.
Từ khi biết bản thân có thai đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ý thức được sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ ấy đang lớn lên từng ngày một cách rõ ràng.
Sau khi siêu âm xong, bác sĩ cùng Khả Hân trò chuyện về tình trạng hiện tại của cô.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Những khác thường gần đây của cô một phần là vì đứa nhỏ nhưng một phần