David nằm trên giường bệnh xem laptop, nếu anh ta còn không làm gì nữa thật sự không có mặt mũi đi gặp Andrew.
Y tá đi vào nhìn thấy thì cau mày nói:
“Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, đáng lẽ anh chỉ phải nằm viện một tuần nhưng vì anh cứ không nghe lời bác sĩ mà bây giờ thành ra hai tuần rồi.”
Y tá là một cô gái người Canada với đôi mắt vàng óng đặc trưng.
Cô y tá này cũng rất đặc biệt, bình thường chẳng mấy người trò chuyện với bệnh nhân kiểu thoải mái như vậy nhưng cô y tá này lại không có kiêng kị gì.
“Cô tên Anna đúng không?” - David hỏi.
Anna chỉ vào bảng tên trên áo mình, ý nói anh biết rồi còn hỏi.
“Tôi nghe nói lúc tìm y tá riêng không một ai đồng ý điều đến phòng bệnh của tôi, thế sao cô lại đồng ý?”
Thế lực của Andrew có ảnh hưởng không nhỏ đến bệnh viện này.
Từ khi David và Khả Hân chuyển vào, mọi thông tin của họ đều được bảo mật, đến cả Giám đốc bệnh viện cũng đích thân căn dặn chăm sóc cẩn thận cho bọn họ.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều truyền tai nhau David là người trong thế giới ngầm, không y tá nào dám nhận làm y tá riêng của anh, sợ không cẩn thận mất mạng như chơi.
“Tôi vì tăng chức.” - Anna trả lời ngắn gọn.
Anna cẩn thận giúp David thay băng gạc, anh ta cũng không còn thấy đau nữa, còn có sức nói chuyện phiếm:
“Cô cũng là phụ nữ, cô nói xem điều gì có thể khiến tâm trạng một người phụ nữ tốt lên?”
“Anh đang muốn dỗ vợ à?” - Anna mỉm cười hỏi.
David mở to mắt hỏi lại:
“Tôi có vợ từ khi nào vậy?”
“Vợ anh chẳng phải sản phụ phòng VIP 05 à? Cứ cách ngày anh lại sang thăm cô ấy, vết thương bản thân chưa lành cũng mặc kệ.” - Anna lúc đầu còn tưởng tượng David rất hung hăng đáng sợ không ngờ cũng là một người đàn ông bình thường, còn có vẻ rất yêu thương vợ con.
“Đó không phải vợ tôi.” - David lập tức phản bác.
“Vậy chắc là bạn gái anh rồi?”
“Không phải!” - David cương quyết từ nói.
Sắc mặt Anna đột nhiên chuyển xấu:
“Vậy… vậy anh cưỡng bức người ta hả?”
Mặt David lúc này đã đen như than, anh ta nhìn thế nào cũng không giống mấy kẻ làm việc biếи ŧɦái đó.
“Đó là vợ con của người ta, tôi chỉ chăm sóc họ một thời gian thôi.”
Anna thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không có ý định buông tha cho David:
“Cô ấy bỏ chồng trốn theo anh hả?”
“Anna, tôi nhớ Canada không có phim tình cảm cẩu huyết dài tập, tại sao cô lại thích vẽ ra mấy kịch bản đó vậy?”
“Tôi chỉ nói ra suy đoán trong lòng mình thôi.
Mà tôi nghe y tá bên đó bảo cô ấy đang có chứng chán ăn, ăn ít mà còn thường bị nôn.”
David nghe Anna chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực.
“Phụ nữ mang thai cần nhất người chồng bên cạnh, nếu chồng cô ấy có thể đến đây chăm sóc thì cô ấy hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.”
“Trừ chuyện này ra chuyện nào cũng được.” - David cười khổ.
Anna ngay lập tức nhìn David với ánh mắt “Anh còn dám nói không có gì mờ ám với cô ấy?”.
David có oan mà không biết phải giải thích làm sao.
“Một lát để tôi qua phòng khuyên cô ấy xem sao.”
“Sao đột nhiên cô nhiệt tình vậy?”
Anna nhoẻn miệng cười, thành thật nói:
“Sau này có cơ hội anh nhớ đề bạt tôi với cấp trên.”
David gật đầu, đối với loại người thực tế như vậy rất dễ làm việc bởi vì hiểu rõ mục đích của đối phương.
Không sợ đối phương có ý đồ xấu, cũng không sợ phải nợ ân tình gì, David quá sợ hai chữ “ân tình” rồi.
Anna đi sang phòng của Khả Hân, cô lo sợ Khả Hân không hiểu mình nói gì, vừa nói tiếng Anh vừa ra hiệu chỉ chỉ vào thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.
Khả Hân lắc đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Anna.
“Tôi có thể giao tiếp cơ bản được, xin lỗi vì ngày nào cũng phung phí thức ăn các cô mang vào.”
Anna thấy Khả Hân nói chuyện lưu loát thì thở ra một hơi, như vậy thì cô có khuyên can tâm sự gì cũng dễ dàng hơn.
Anna đi đến đầu giường cầm bệnh án lên xem, không dùng giọng điệu của bác sĩ mà ân cần hỏi han Khả Hân:
“Đứa nhỏ có hay làm loạn trong bụng cô không?”
Khả Hân lắc đầu, đứa tay xoa xoa bụng, cô rất ngoan cũng rất hiểu chuyện.
Từ khi vào bệnh viện đến giờ rất