Ngay từ lúc nhìn thấy Henry, Khả Hân đã cảm thấy có điều không đúng nhưng vì mọi sự tập trung của cô đều đặt ở chỗ Anju nên cũng kệ chuyện khác.
Xe chạy rất chậm, hơn nữa còn có một chiếc phía trước mở đường và một chiếc bảo vệ ở phía sau nên cả đoạn đường đi không gặp chút sốc nảy hay sự cố nào.
Sắc mặt Anju cũng dần hồng hào trở lại, mọi người trong xe mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên Henry nhìn thấy Anju, cậu ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc bé con ấy là thần thánh phương nào.
Mà có thể khiến cho một người luôn lạnh nhạt với mọi thứ như David chạy đôn chạy đáo và cả người lạnh lùng như ngài Andrew cũng mềm lòng.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Anju rồi thì Henry đã hiểu, ai lại không yêu thích trẻ con chứ, đặc biệt là những người sống trong bùn nhơ như họ, lại càng trân quý những gì nguyên lành thuần khuyết.
“David, đầu bếp và hai người giúp việc anh đưa đến tôi đã được thu xếp xong, sau này bọn họ chỉ phụ trách chăm sóc cho Khả Hân và Anju.
Phòng của cô Anna anh nói để cô ấy tự chọn nên tôi đã cho người thu dọn căn to nhất ở tầng hai, để cô ấy chọn.”David gật đầu đã biết, anh quay sang Anna nói:
“Tôi không biết sở thích của cô, nên không dám tự tiện bày trí.
Sau này nơi đó sẽ là chỗ ở và chỗ làm việc của cô, cô muốn chọn chỗ nào, biến nó thành gì là do cô.”
Vốn trong lòng Anna còn đang bất an vì chuyện vừa phải chuyển việc vừa phải chuyển chỗ ở nhưng sự quan tâm của David đã an ủi cô phần nào.
“Để Anju ở cùng tôi có được không? Không cần chia phòng đâu, con bé còn nhỏ mà.” - Khả Hân lên tiếng, cô không muốn xa con gái dù là một phút.
“Anju tạm thời vẫn ở với cô, sau này con bé lớn cũng cần có phòng riêng mà nên giờ chuẩn bị phòng cho con bé ngay cạnh cô luôn.” - Henry thản nhiên nói mà không hề nhận ra không khí trong xe đã thay đổi.
Mặt Khả Hân đông cứng lại, cô sẽ không định để con gái cô cứ vậy ở đây mà lớn lên đâu.
David xem như không biết nhìn ra ngoài cửa xe, Henry chỉ đang nói ra dự định của Andrew mà thôi, chỉ tiếc là David chưa sẵn để Khả Hân biết điều đó.
Khả Hân nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng căn biệt thự cổ điển lần trước, hai tay ôm lấy con gái càng chắc hơn.
Cô quay sang chất vấn David:
“Không phải anh nói mẹ con tôi sẽ ở nhà anh sao?”
David gãi gãi trán, thành thật nói:
“Tôi sống ở đây.”
Andrew không thích ồn ào nhưng lại muốn con cái và người của mình luôn ở ngay bên cạnh.
David và Henry đều sống ở đây vậy nên Khả Hân, Anju và Anna cũng không thể đi nơi khác.
Kí ức về nơi này với Khả Hân không có gì tốt đẹp, cô không biết mình phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây.
Rời khỏi bốn bức tường trắng toát của bệnh viện, cứ tưởng sẽ được tự do hóa ra cô chỉ chuyện sang một nhà giam cao cấp hơn mà thôi.
“Mau vào trong thôi, đừng để Anju bị lạnh.” - Anna ôm lấy vai của Khả Hân.Mọi người vào bên trong, nhiệt độ bên trong biệt thự so với bình thường ấm hơn rất nhiều, có thể thấy đây là sự chuẩn bị cho mẹ con cô.
Andrew đứng từ trên cầu thang lầu ba nhìn xuống, gương mặt ông ta vẫn lạnh lùng như lần đầu Khả Hân gặp.
David đưa Khả Hân đến phòng ở lầu hai, bên trong đã chuẩn bị sẵn nôi điện chuyên dụng cho Anju.
Henry dẫn Anna đi thăm quan biệt thự một vòng, giới thiệu cô với người trong biệt thự.
“David, anh lại lừa tôi hết lần này đến lần khác.” - Khả Hân vỗ vỗ Anju ngủ trong nôi vừa nhẹ giọng nói.
Thật ra cô vô cùng tức giận, chỉ muốn mắng cho anh một trận ra trò nhưng nghĩ đến từng thứ David đã nhọc tâm chuẩn bị cho mẹ con họ thì cô không mắng nổi, tỉ như chiếc nôi này, tỉ như cả một tủ quần áo trẻ sơ sinh kia.
“Tôi có thể lừa cô mấy chuyện vụn vặt nhưng chắc chắn không lừa cô chuyện bảo vệ hai mẹ con cô.” - David chậm rãi đáp.
Hoàng Thiệu Huy