Mấy ngày đầu David vẫn chưa dám bế Anju, dù sao anh ta cũng là đàn ông thô kệch, anh cảm giác mình chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến xương cốt của đứa nhỏ.
Anna phải dành mấy tiếng đồng hồ để hướng dẫn cho anh thì anh mới cơ bản hiểu được cách làm sao để bế một em bé.
Khả Hân nhìn David cứ đưa tay ra lại rút tay lại lắc đầu cười hỏi:
“Anh muốn bế không?”
“Thôi cô cứ bế đi, tôi sợ làm đau con bé.” - David cười khổ.
Khả Hân bế Anju đến sát bên David, nhẹ giọng thuyết phục:
“Có tôi ở đây, không sao đâu, anh cứ thử đi.”
David hít sâu một hơi, cẩn thận đưa tay ra đỡ lấy đầu của Anju sau đó mới ôm cả người bé con vào trong lòng.
Bé con vốn đã quen thuộc với David, nên cũng không quấy khóc gì, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh ta.David làm theo đúng hướng dẫn của Anna, lắc lư nhẹ nhàng cũng không quên vỗ vỗ nhẹ mông ru bé ngủ.
Anju rất khó ngủ, ru con bé bằng nôi điện không bao giờ được, phải có người ôm trong lòng giỗ như vậy mới chịu ngủ.
Khả Hân mỗi ngày chỉ ngủ được có mấy tiếng, dù cho Anna thường sang chăm con bé giúp nhưng cũng chỉ đỡ đần cho Khả Hân một chút.
David nhìn Khả Hân ngày càng gầy đi cũng thấy xót xa.
“Tôi thấy mỗi bữa cô ăn rất ít, nếu là không hợp khẩu vị thì cô cứ nói tôi sẽ tìm đầu bếp khác.”
Khả Hân thấy Anju đã yên vị trên tay David mới khẽ thở ra ngồi xuống giường, vừa xoa xoa hai vai vừa nói:
“Không phải đâu, đầu bếp nấu rất ngon, chỉ là tôi đã quen ăn món của dì Ba nấu…”
Khả Hân nói đến thì khựng lại, mi mắt cô rủ xuống, cô thật sự nhớ những món ăn của dì Ba.
Nhớ nhà của cô, nhớ Vĩ Phong vô cùng.
Giờ đây dù cho trước mặt có là sơn hào hải vị thì Khả Hân cũng khó lòng mà nuốt nổi.
“Bây giờ chỉ mới là mấy tháng đầu tiên, nếu cô không cố ăn uống bồi dưỡng sức khỏe thì sao chăm sóc cho Anju được.”
David thấy Anju đã ngủ say rồi mới cẩn thận từng chút một đặt bé con xuống nôi điện.
David biết bệnh trong lòng của Khả Hân có tâm bệnh, Anna cũng nói thuốc thang không hiệu quả, đáng tiếc tâm bệnh này là thứ duy nhất anh ta không thể trị giúp cô.
“Cô có đặc biệt thèm món gì không? Món gì đó cô muốn ăn lâu rồi mà không được ăn.”
“Bánh táo.” - Khả Hân nói không cần suy nghĩ sau đó lại lắc đầu - “Thật ra mấy hôm trước tôi có ăn bánh táo rồi, nhưng hương vị không giống.”
David không đáp lời nhưng đã đem chuyện này ghi nhớ trong đầu.
David nhìn Khả Hân ngồi trên giường gấp từng chiếc áo của Anju, thở dài bất lực nói:
“Sao cô không để việc cho người làm, cô không để người khác động vào Anju cũng hợp lý nhưng mấy việc quần áo này nọ, cô đừng động tay vào làm gì?”David chỉ định hai người làm chỉ chăm lo cho mẹ con cô mà thôi nhưng Khả Hân chuyện gì cũng muốn tự tay làm, cuối cùng người giúp việc còn làm ít hơn cô.
David hỏi cô lý do, cô nói không an tâm, không thấy tin ai cả, anh nghe xong thì cứng miệng, đúng là đứng ở góc độ của cô thì nơi này chính là hang hùm hang sói.
“Anju ngoan, sau này phải mau ngủ không được bắt mẹ dỗ mãi nghe chưa…” - David cúi đầu xuống nhỏ giọng nói với Anju - “Bây giờ cha nuôi biết cách ru con rồi, ngày nào cha nuôi cũng đến ru con có được không?”
Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn David, những lời này của anh ta Khả Hân biết đều là thật lòng.
Từng ánh mắt cử chỉ anh ta quan tâm hai mẹ con không có chút vụ lợi nào nhưng giá mà người ở bên cô và con lúc này là Vĩ Phong.
Anna mang theo không ít thực phẩm chức năng cô vừa lấy từ bệnh viện về, nghiêm túc ngồi giải thích từng thứ một với Khả Hân, chủ yếu là dặn dò cô đừng quên dùng.
“Được rồi, được rồi, con bé còn đang ngủ kia, chúng ta đừng làm ồn nữa.” - Khả Hân nghe một lúc lại nói lảng sang chuyện khác.
Anna nhìn qua David, David nhún vai bày ra vẻ mặt “tôi cũng bất lực y như cô thôi”.
“Bảng theo dõi cân nặng của cô chỉ ra rất rõ là cô