Suốt một đường về hai người không nói với nhau câu nào, David cũng biết mình lỡ miệng, đối với Khả Hân thì câu nói kia chắc khiến cô thấy vô cùng chán ghét.
Nhưng David cũng không biết giải thích thế nào bởi vì trong khoảnh khắc ấy, anh thật lòng muốn nói như vậy.
Hai người vừa dừng xe trước cửa đã cảm thấy không đúng lắm, bên ngoài có hai chiếc xe lạ, David nhớ kỹ biệt thự của bọn họ sẽ không có ai đến thăm.
Hai người vội vàng vào trong, một không khí căng thẳng bao trùm lấy ngôi nhà.
Khả Hân lao ngay lên phòng tìm kiếm Anju nhưng không thấy đâu, David cau mày nhìn bác sĩ đang trước cửa phòng của Andrew.
“Không thấy Khả Vĩ đâu cả.” - Khả Hân gấp gáp chạy đến nói với David.
“Đừng lo, con bé không rời khỏi đây đâu.”
Anna từ bên phía phòng Andrew nhìn thấy Khả Hân và David đã về vội vàng chạy đến thông báo tình hình.“Anju đột nhiên phát sốt nhưng không cần lo quá, trong tuổi này trẻ con rất dễ phát sốt.”
“Con bé không sao thật chứ? Con bé giờ đang ở đâu?” - Khả Hân bắt lấy hai tay Anna, hoảng hốt hỏi.
“Không sao cả, đã hạ sốt rồi.”
David nhìn Henry đang đi đến nhướng mày ý bảo cậu giải thích.
“Hai người vừa đi không lâu thì ngài Andrew nghe Anju khóc, sau đó sang phòng bế con bé.
Ngài ấy ngay lập tức phát hiện Anju bị sốt, ông ấy rất tức giận, đã ngay lập tức gọi bác sĩ đến, giờ Anju đang ở chỗ ông ấy.” - Henry kể sơ lược lại mọi chuyện.
Khả Hân vừa nghe xong đã chạy một mạch đến chỗ có bác sĩ đang đứng bên ngoài, cô đẩy mọi người ra xông vào phòng.
Andrew đang bế Anju trong tay, mặt bé con có hơi ửng đỏ nhưng hình như đang ngủ rất ngon.
“Con của tôi…” - Khả Hân bước đến muốn đoạt lại con bé.
Andrew nghiêm mặt nhìn cô, giọng điệu khiển trách:
“Cô làm mẹ mà không biết con của mình bị sốt sao?”
Khả Hân cắn chặt môi không nói một lời, cô đưa tay ra nhìn chằm chằm vào Khả Vĩ, cô chỉ muốn được ôm lấy con bé.
“Cha nuôi, chuyện này không thể trách Khả Hân được.” - David lập tức lên tiếng bênh vực Khả Hân, anh là người biết rõ nhất cô đã chăm sóc Anju tỉ mỉ đến mức nào.
Andrew khẽ liếc mắt nhìn David cảnh cáo nhưng ông vẫn trao lại Anju cho Khả Hân.
Bé con chợt tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy Khả Hân thì nhoẻn miệng cười.
Khả Hân mếu máo hôn lên trán con gái, Anna và bác sĩ cũng theo cô đưa Anju về phòng.Bởi vì cái nhìn khi nãy của Andrew mà David vẫn chưa dám rời đi, Henry cũng đứng một bên chờ phân phó.
David cảm thấy hôm nay mình đã lỡ lớn gan rồi thôi thì lớn gan đến cùng, lên tiếng trước:
“Từ nhỏ đến giờ, cha nuôi đối với tụi con chưa từng yêu thương chăm chút như đối với Anju.”
Andrew không cho phép người ngoài bước vào căn biệt thự này nữa bước.
Ông cũng cực kỳ ghét nhiều người tụ tập vậy mà vì Anju bị sốt ông ngay lập tức gọi cả một đội ngũ y tế đến, không những thế còn để nhiều người vây trước cửa phòng mình.
Andrew mặt không cảm xúc nhấc quyển sách dày cộm trên bàn lên ném về chỗ David, anh tất nhiên là không dám tránh.
David nhịn đau, để nó đập thẳng vào đầu mình rồi vội giữ lấy quyển sách, không để nó rớt xuống đất, lễ phép mang quyển sách đặt lên vị trí cũ.
“Bây giờ con còn đi ganh tị với con gái mình sao?” David nghe hai từ “con gái” thì liền cười như hoa nở, đầu vừa bị đập đau cũng quên mất, xem ra vì nể mặt Anju cha nuôi không định mắng gì David cả.
“Con sao lại ganh tị được, con phải đi xem con gái của mình đây.”
Andrew nhìn David vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng, lắc đầu nói:
“Tôi tốn bao công sức mới đào nó thành một người xuất chúng như vậy bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà chẳng khác gì thằng ngốc.”
“Là nhờ ngài đã tạo điều kiện cho anh ấy.” - Henry cười đáp.
Sau khi trải qua chuyện Anju bị sốt đó Khả Hân càng không rời con gái nửa bước, những người giúp việc chăm sóc cho hai mẹ con cũng đổi thành những người mới.
Dù cho David không đuổi thì Andrew cũng không giữ người vô dụng như vậy xuất hiện gần ông.Khả Hân cũng dựng lên một