Khả Hân càng nghĩ kỹ càng thấy suy đoán của mình phải có phần đúng, nếu muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, cô phải tự mình tìm nguyên nhân trước.
Người duy nhất Khả Hân có thể khai thác chỉ có David mà thôi, cô biết anh ta bây giờ không còn phòng bị gì với cô cả.
David đang ngồi hướng dẫn cho cô mấy chuyện kinh doanh, Khả Hân đột nhiên đóng sách lại, nhẹ giọng hỏi:
“Lý Tuyết Dung… hiện tại sống hay chết?”
Cô biết không thể trực tiếp hỏi chuyện Andrew nên đã hỏi về cô ta trước, thật ra Khả Hân cũng tò mò rốt cuộc Tuyết Dung thế nào rồi.
“Không biết.” - Sắc mặt David lộ rõ sự đăm chiêu, anh vẫn không tin là Tuyết Dung đã chết.
“Những chuyện mà cô ta đã làm với tôi, tôi không thể nào thấy thương tiếc cho cô ta được nhưng tôi muốn thay Vĩ Phong nói “Xin lỗi”, người không nên bắn phát súng đó nhất chính là anh ấy.” - Khả Hân chậm rãi nói.Khả Hân cả đời này sẽ không tha thứ cho Lý Tuyết Dung nhưng tình yêu mà cô ta dành cho Vĩ Phong mãnh liệt như thế nào cô có thể cảm nhận được.
Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đáng thương vì không có được tình yêu mà thành đáng trách.
“Chuyện của Tuyết Dung không liên quan đến cô và cả Anju, tất cả đều là nạn nhân thôi.” - David cười khổ - “Nếu nó nghe lời tôi quay về Canada thì đã không có chuyện gì.”
“Tuyết Dung và anh đều là con nuôi của Andrew, hai người theo ông ta từ nhỏ sao?”
“Chúng tôi từ lúc sinh ra đã ở Canada, ở cùng cô nhi viện, tôi tám tuổi thì được ông ấy nhận nuôi ở cô nhi viện còn Tuyết Dung là sáu tuổi.” - Hai mắt David trĩu nặng, giống như một cuốn phim tua chậm lại khoảng thời gian cả hai từ nhỏ đến lớn – “Tuyết Dung đúng là rất giỏi mê hoặc người khác nhưng nó không phải người độc ác, đáng lẽ lúc cha nuôi giao cho nó nhiệm vụ đó, tôi phải ngăn cản.”
Không ai sinh ra trên đời này là người ác cả nhưng rồi ta sẽ phải đứng giữa ngã rẽ để lựa chọn.
Làm người lương thiện hay làm người gian trá, làm người tốt luôn khó khăn hơn.
“Nhiệm vụ Andrew giao cho cô ấy là hại Vĩ Phong sao?” - Khả Hân nắm bắt trọng điểm rất nhanh, người có thù với Vĩ Phong ngay từ đầu chỉ có Andrew mà thôi.
“Đúng vậy.” - David gật đầu - “Nhớ lại lúc Tuyết Dung chỉ muốn về nước học tập vài năm, sau đó nó lại gặp gỡ anh ta ở trường Đại học.
Sau này cha nuôi biết chuyện liền giao nhiệm vụ này cho nó.
Lúc đó tôi đã nhìn ra nó yêu anh ta nhưng tôi không ngờ, chỉ yêu một lần đến mạng cũng không cần.”
David đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt của Khả Hân:
“Cô cũng vậy, vì anh ta, mạng của bản thân và con gái đều có thể đem cược.”
Khả Hân không phản bác, ánh mắt còn ngập tràn tình yêu đáp:
“Đợi khi anh yêu ai đó rồi anh sẽ hiểu.”
“Không, tôi không cần loại tình yêu ngu ngốc đó.” - David nghiến răng - “Lâm Vĩ Phong thì có gì tốt đẹp, anh ta và tôi cũng là một loại người thôi.”Khả Hân không lớn tiếng bật lại mà chỉ nhẹ nhàng nói:
“Anh không giống, Vĩ Phong khác anh.
Chuyện này tôi biết là được.”
Lời nói càng dịu dàng thì lưỡi dao ẩn trong đó càng sắc bén, cõi lòng của David đã bị cứa tới rỉ máu.
“Anh và Tuyết Dung đều không thù oán gì với nhà họ Lâm, hai người chỉ vì Andrew mới gây ra bao sóng gió vậy sao?” - Khả Hân không sợ David sẽ tức giận, nhất định phải hỏi cho bằng được.
“Ông ấy nuôi dưỡng tôi hơn hai mươi năm, là cha của tôi đó.
Nếu không phải ông ấy yêu thích Anju, dù cho ông ấy muốn giết con bé và cô, tôi cũng không thể nói “Không”.”
Khả Hân có thể nhìn ra sự bất lực trong mắt David, cũng thầm cảm tạ trời đất vì mẹ con cô rất may mắn.
“Anh có biết thù hận của Andrew với Vĩ Phong từ đâu ra không? Vĩ Phong và ông ta là người của hai thế hệ, có thù cũng phải thù từ đời trước.” “Có lẽ vậy.” - David nhún vai - “Hôm nay đến đây thôi, mai tôi mang cho cô tài liệu mới.”
Khả Hân có chút hụt hẫng, cô vẫn chưa hỏi được nhiều thông tin.
“Anh có thể cho tôi dùng laptop được không? Ipad cũng được, như vậy tiện cho việc xem tài liệu và nghiên cứu hơn.”
“Tôi mang cho cô