Hôm qua quả là một ngày dài đối với tất cả mọi người, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn ai chưa tỉnh giấc.
Duy chỉ có Lâm Vĩ Thành là không ngủ được, anh dậy rất sớm, dặn dò dì Ba chuẩn bị các món yêu thích của Vĩ Phong và Khả Hân, cũng không ai đánh thức những người khác dậy.
Vĩ Thành mỗi khi nghĩ đến cuộc trò chuyện với Dương Trạch là lại thấy như có cái gai mắc ở lồng ngực, anh xoa xoa ngực, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Anh không khỏe sao?” - Bạch Mai đi từ sau đến hỏi.
||||| Truyện đề cử: Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý |||||
“Không có gì.” - Anh vội lắc đầu - “Em dậy sớm thế, cứ ngủ thêm đi.”
“Buổi chiều em có ca phẫu thuật, tranh thủ dậy nói với mọi người vài câu thôi.”
“Vậy để lát anh đưa em đến bệnh viện.” - Vĩ Thành tranh thủ bắt lấy cơ hội.
Bạch Mai lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, Vĩ Phong và Khả Hân vừa trở về, anh nên giành thời gian ở nhà.
Lời từ chối này của Bạch Mai thật sự không cho Vĩ Thành bất cứ lý do phản bác nào, lần này anh không từ bỏ dễ dàng vậy nữa.
“Vĩ Phong đúng là rất quan trọng với anh nhưng em cũng vậy.”
Bạch Mai chớp mắt mấy cái, không ngờ Vĩ Thành lại thẳng thắn như vậy, trước đây anh đâu phải người biết nói những lời này.
“Em đi xem Anna đã dậy chưa, cô ấy ngủ không được quen lắm.”
“Không cần đâu, xuống lầu ăn sáng thôi, Anna tự có Thiệu Huy lo.” - Vĩ Thành vừa nói vừa đưa tay nắm tay Bạch Mai dẫn xuống cầu thang.
Đúng như Lâm Vĩ Thành nói, Anna vừa mở cửa phòng ra đã thấy Thiệu Huy đứng ngay trước cửa.
“Anh ngủ không được, chắc em cũng ngủ không quen.”
Anna gật đầu khẽ liếc qua ly trà hoa cúc trên tủ đầu giường nói:
“Cảm ơn anh về ly trà.”
“Em đừng khách sáo, nơi này có nhiều thứ lạ với em nhưng anh thì không lạ với em, nên có gì em cứ nói anh.”
“Anh có thể để tôi quay về Canada, tôi đã thấy tốt lắm rồi.” - Anna vẫn không thay đổi suy nghĩ nơi này không dành cho cô.
Hoàng Thiệu Huy biết Anna vẫn giận mình, cậu chỉ đành lựa lời dỗ dành cô:
“Anh không có ý sẽ giam lỏng em, đợi cho chuyện này lắng xuống, em muốn đi đâu cũng được.”
Anna nhìn gương mặt vẫn còn đang dán băng trắng của Thiệu Huy cũng không nỡ nói nặng lời cậu.
“Đã dặn anh không được để vết thương dính nước mà.”
“Sáng sớm rửa mặt anh không chú ý nên làm ướt.” - Thiệu Huy cũng biết mình vụng về, gãi gãi đầu nói.
Anna bất lực đi vào phòng lấy một hộp y tế ra chuẩn bị thay băng cho Thiệu Huy.
Lâm Vĩ Phong và Khả Hân ôm nhau ngủ đến tận khi nghe tiếng khóc của Khả Vĩ mới giật mình thức dậy.
Khả Hân theo thói quen vội vàng chạy đến nôi xem con gái, sau khi dỗ con gái ngủ tiếp cô định quay lại giường thì thấy Vĩ Phong cũng đã tỉnh.
Lâm Vĩ Phong bước xuống bế Khả Hân trở lại giường, cười nói:
“Chúng ta ngủ thêm một chút đi, lâu rồi mới được ngủ ngon như vậy.”
Khả Hân gật đầu, vòng tay của anh, mùi hương từ chiếc giường này giúp cô lần đầu tiên trong hơn một năm qua ngủ một giấc ngon không mộng mị.
“Nhưng mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, chúng ta cũng nên dậy thôi.”
“Mọi người đều biết chúng ta lệch múi giờ, có ngủ thêm cũng không ai nói gì đâu.” - Lâm Vĩ Phong cọ cọ đầu vào hõm vai cô, cả người dính lấy cô không rời.
Khả Hân mím môi không nói thêm nữa, chính cô cũng quyến luyến cảm giác được ở bên anh như thế này.
Mọi người đều đã có mặt ở bàn ăn chuẩn bị ăn trưa, chỉ duy nhất thiếu gia đình nhỏ của Vĩ Phong và Khả Hân nhưng cũng không ai muốn lên làm phiền không gian riêng tư của bọn họ.
“Dì Ba giữ lại mấy món Vĩ Phong và Khả Hân thích ăn, khi nào hai em ấy xuống thì hâm nóng lại.” - Lâm Vĩ Thành nói.
Bạch Mai thấy Anna cứ chần chứ không ngồi xuống liền kéo Annn đến ngồi bên cạnh mình.
Thiệu Huy từ trong bếp mang ra mấy món Tây