Bệnh viện.
- Giai Kỳ em không được nhắm mắt, mở mắt ra nhìn tôi này. Em nghe tôi nói không? Em không nghe lời tôi nữa à? Tôi xin lỗi.
- Xin lỗi phiền anh đứng ở ngoài.
Cô ý tá chặn anh trước phòng cấp cứu anh đành phải đứng bên ngoài đợi.
Từ xa Bạch Dương Hàn nghe tiếng bước chân dồn dập đi tới, cậu ngước đầu nhìn, thì ra là cô gái đó, sao cô ấy lại ở đây? cô ấy quen biết tới Giai Kỳ sao?
- Cô...
- Giai Kỳ sao rồi ổn chứ?
Bạch Dương Hàn chưa kịp lên tiếng hỏi thì cô đã cắt ngang lời cậu.
- Tôi không biết, còn đang cấp cứu trong phòng chưa thấy động tĩnh gì.
- Sao cậu ấy lại ra nông nổi này chứ?
Cô hỏi bằng giọng đầy lo lắng bởi vì cô và Giai Kỳ đã chơi thân với nhau từ hồi cấp 2.
- Tôi...tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi
- Anh bắt cậu ấy phá thai? sao anh tàn nhẫn thế?
- Sao cô biết.
- Trong quán bar. Hai người cũng đâu nhỏ tiếng gì, ai mà không biết.
Cả 2 đang nói chuyện bỗng từ xa vang lên tiếng nói của Mạc Quân Phong.
- Này! em không thể chờ tôi được sao? cứ chạy lung tung thế.
Cô nghe anh nói mà sững sốt, từ nãy anh bảo đợi anh đi gửi xe nhưng cô lại lo lắng cho Giai Kỳ quá mức nên quên luôn chuyện này.
- Ấy...xin lỗi anh tại tôi hơi vội.
- Ai là người thân của bệnh nhân Giai Kỳ?
- Là tôi.
- Quan hệ.
- Tôi là bạn trai cô ấy.
- Xin chia buồn cùng anh chúng tôi không thể giữ được cái thai trong bụng cô ấy.
Không giữ được cái thai? Bạch Dương Hàn nghe cô y tá nói vậy mà cứng cả người. Tại sao lúc đầu cậu rất muốn bỏ cái thai trong bụng vậy mà giờ ước muốn của anh đã thành hiện thực nhưng sao cậu