"Em đang mong đợi điều gì xảy ra nữa ư?" Chương Hạo Hiên nhìn cô bằng ánh mắt âm u.
Cố Tiểu Khả bặm môi tránh đi ánh mắt đó, lời nói không rõ ràng.
"Hai người họ...!Là người yêu cũ sao?"
Chương Hạo Hiên nhún nhún vai rồi cười như không quan tâm.
"Cũng có thể.
Anh không để ý đến chuyện đó."
Không để ý? Anh ta nói không để ý nhưng lại đem cô đến tận nơi chứng kiến màn kịch vừa rồi.
Quá rảnh!
"Vậy tại sao anh lại đưa tôi đến đó." Cố Tiểu Khả nghiêm túc nhả giọng, đôi má hồng cùng đôi môi hơi khô đi.
Chương Hạo Hiên dựa lưng vào ghế.
"Anh nói rồi, anh thích em.
Em không thích anh cũng được, nhưng anh không muốn em dây dưa với một người có mối quan hệ với phụ nữ bên ngoài không rõ ràng.
Em tin tưởng anh ta như vậy, cũng không nên ngốc nghếch thế chứ."
Cố Tiểu Khả nghe đến ba từ anh thích em liền cảm thấy có lỗi.
Cô đưa tay lên day nhẹ thái dương còn đau nhức.
Cho đến ngày hôm qua chẳng phải mọi chuyện còn tốt đẹp sao.
Trong nháy mắt mọi thứ đều dồn dập đến cùng một lúc khiến cô không xoay sở kịp.
Đến nằm mơ cô cũng không ngờ Trình Vương và San San quen biết nhau.
"Anh...đi về đi."
Chương Hạo Hiên hơi cử động, thái độ không mấy vui vẻ.
Biết tâm trạng Cố Tiểu Khả đang không tốt cũng không muốn ở lại lâu làm cô khó chịu.
"Có chuyện gì cứ gọi cho anh." Chương Hạo Hiên đứng dậy.
Cố Tiểu Khả tiễn Chương Hạo Hiên ra đến cửa, cô hơi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt chứa vài tia cảm kích, thiện cảm cũng đã dâng nhiều hơn một chút.
"Hạo Hiên, hiện tại hay tương lai tôi đều sẽ không thích anh."
Từng cơn gió lướt qua tán lá khô héo từ lâu, lá rụng xuống xào xạc, không gian trở nên lặng yên, lạnh buốt.
Chương Hạo Hiên cứng đờ khuôn mặt.
Tiếng bước chân cứ thế xa dần cho đến khi không nhìn thấy Chương Hạo Hiên nữa Cố Tiểu Khả mới xác nhận được rằng anh đã rời đi.
Đóng cửa lại tự nhốt mình bên trong, Cố Tiểu Khả leo lên chiếc giường quen thuộc cuộn mình trong chăn.
Nằm xoay mình liên tục, tâm trạng khó chịu, cơ thể lại nóng lên, Cố Tiểu Khả cầm điện thoại lên nhấn dòng số quen thuộc.
Màn hình hiển thị hai chữ Á Lệ, hàng chuông dài cứ đổ mãi vẫn không có ai nhấc máy.
Cố Tiểu Khả nắm chặt điện thoại, nước mắt rơi lã chã.
Á Lệ đối với cô trước nay vô cùng tốt, hai người như chị em trong nhà.
Có cãi vã cũng không bao giờ lớn chuyện như hiện tại.
Một hồi lâu sau điện thoại cũng đã cạn sạch pin rồi tắt nguồn.
Cố Tiểu Khả không còn hơi sức đâu để dậy sạc điện thoại, cô liền mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, không gian thì hẹp dần, xung quanh cô biến thành bóng tối...
Đôi chân trần của cô cứ dẫm từng bước trên tuyết trắng, lạ thay nó không lạnh, nhưng khi nhìn xuống chân của cô đã đẫm một màu đỏ của máu.
"Có ai ở đây không?" Cô sợ hãi xoay người tứ phương, đáp lại cô chỉ là tiếng vọng xa dần.
Sợ quá...!Thật đáng sợ.
Cố Tiểu Khả run run môi.
"Vương...!Á Lệ!"
Không ai đáp trả cô cả...
Một cơn mưa đổ xuống, nước mưa trong suốt như những hạt pha lê, nước mưa sao lại nóng đến thế, khiến da thịt cô run rẩy xót xa.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Cố Tiểu Khả òa khóc gọi tên Á Lệ đến