Sau khi cởi bỏ lớp đồ dày trên mình ra, Cố Tiểu Khả nằm trên giường, cô đắp chăn lên kín ngực và ngủ ngay lập tức.
Màn hình điện thoại của cô sáng lên như một thói quen, là tin nhắn của Trình Vương với nội dung rất đơn giản.
‘Ngủ ngon’.
Bảy giờ sáng, Cố Tiểu Khả ngủ dậy, cô nhìn điện thoại rồi mỉm cười, hôm qua cô đã quên chúc anh ngủ ngon, vậy mà anh lại gửi tới tin nhắn này, chính là lẽ thường rồi hay sao?
Vươn hai tay lên cao, Cố Tiểu Khả ngáp một cái, nước mắt lăn ra từ khóe mi.
Mùa đông chính là khoảng thời gian lười nhất của mỗi người, ai mà muốn chui ra khỏi chăn chứ.
“S… Sao lại thế!?” Cố Tiểu Khả không tin nổi vào mắt mình, cô đưa tay lên dụi mắt liên tục vì sợ mình vẫn đang chưa thực sự tỉnh ngủ.
Nhưng không! Vẫn thế!
Cố Tiểu Khả vô thức dựa mình vào ghế, mặt đờ đẫn.
Có khi nào đúng vì cô quá vô dụng, cô vậy mà bị tất cả công ty từ chối phỏng vấn chỉ trong một đêm, không có một tia hy vọng nào lóe ra trước mắt cô nữa rồi.
“Khoan đã, bình tĩnh nào!” Cố Tiểu Khả đưa tay lên day hai thái dương vẻ ngẫm nghĩ, sau cùng vẫn tức đến tái mặt.
“Trình độ của mình vẫn hơn cả khối người nha!”
Buồn lên buồn xuống cả một buổi sáng.
Cố Tiểu Khả đành thở dài cho qua, không có nơi này còn có nơi khác, lo cái gì chứ, cô bây giờ vẫn là nên chuẩn bị thật tốt để gặp Trình Vương.
Mặc chiếc váy quá gối, Cố Tiểu Khả đi đôi bốt treo hai chiếc quả bông nhỏ nhắn, áo khoác ngoài của cô chính là chiếc áo mũ lông thân dài, nhìn ra sao vẫn thấy đáng yêu!
Đứng trước những thỏi son mà cô yêu thích, Cố Tiểu Khả đơn giản lấy ra thỏi son dưỡng.
Dù sao cũng là ăn lẩu, son bị lem ra chắc chắn xấu mặt cho xem.
Năm giờ chiều, Cố Tiểu Khả bước ra khỏi nhà, cô nhìn xung quanh chỉ thấy tuyết trắng, trong lòng lại thấy hào hứng mấy phần, cơn lạnh giống như tan biến, thay vào đó là sự hồi hộp và ngại ngùng.
Trình Vương sắp đến rồi.
Cô di chuyển mình trên tuyết trắng, từng vết chân in lại trên đó thành từng hình, khu trọ này cô ở từ suốt thời đại học, xung quanh không đông dân cư cho lắm, đôi vợ chồng chủ nhà cũng ở gần cô khiến cô yên tâm hơn khi ở một mình.
“Wow! Bức tường đã trở nên trắng xóa rồi!” Cố Tiểu Khả đi đến thật nhanh nhìn bức tường trước mặt chỉ cao tới ngực mình.
Cô khác nào trẻ con, chỉ thích tuyết mà thôi.
Mải chơi một hồi đã lâu mà không thấy Trình Vương đến, cô đưa tay sờ soạng túi áo khoác của mình.
“Chết… Điện thoại?”
Cố Tiểu Khả vội chạy vào trong nhà lấy điện thoại ra, đúng là có một cuộc gọi nhỡ của Trình Vương.
Cô nhanh chóng nhấn nút gọi lại cho anh, bỗng tiếng chuông điện thoại phát ra từ đâu khiến lồng ngực cô đập lên mạnh mẽ.
“A…” Cố Tiểu Khả có chút giật mình khi phát hiện ra có hai cánh tay vươn từ phía sau che đi đôi mắt của cô.
Mùi hương từ đôi bàn tay vương vấn chút vị cà phê đậm đặc