“Tiểu Khả…” Trình Vương nhướng mày nhìn cô.
Á Lệ say đến nỗi không nghĩ thấu đáo hơn, cô vỗ tay cổ vũ hai người.
“Tiểu Khả, hôn nhau đi!”
“Á Lệ!” Ngô Chí Hào đưa tay lên vỗ trán bất lực, phụ nữ khi say thật phiền phức, cứ gặp đúng cạ là y như rằng…
“Ưm…” Cố Tiểu Khả xem vậy cũng chỉ dám to mồm to miệng lúc tỉnh táo, cô nói xong cũng ngả đầu vào ngực Trình Vương, nhắm mắt ngoan ngoãn hệt như đang ngủ.
Anh đứng hình mất vài giây, hai tay ôm trọn lấy cô, gọi tên cô mấy lần nhưng không thấy động tĩnh gì, anh có thể chắc chắn cô đã ngủ say.
“Thật ngại quá.” Trình Vương cất giọng lành lạnh với hai người đối diện, ánh mắt tối đi ba phần, lời nói rõ ràng có ngụ ý.
“Anh cứ đưa Tiểu Khả về trước, phần còn lại cứ để chúng tôi lo.” Ngô Chí Hào Biết ý liền đứng dậy gượng cười.
“Vậy cảm ơn.” Trình Vương không khách sáo, cứ thế đỡ Cố Tiểu Khả dậy một cách dễ dàng, vô tình chuyển ánh mắt mới phát hiện ra Á Lệ, bạn của cô đã ngủ gà ngủ gục tại chỗ rồi.
Ba người ra đến bên ngoài, làn gió lạnh buốt lập tức bao vây tứ phía, gió như những lưỡi dao sắc cắt da cắt thịt.
Ngô Chí Hào đi theo phía sau không ngừng suýt xoa.
Từ miệng của Trình Vương cứ lúc lúc lại thở ra khói mỏng, anh cố tình ôm Cố Tiểu Khả chặt hơn vì sợ cô lạnh.
“Tiền bối, anh lái xe được chứ.
Nếu không thì để tôi gọi taxi.” Ngô Chí Hào mở màn hình điện thoại ra, phát hiện cũng đã muộn.
Trình Vương bế hẳn Cố Tiểu Khả lên, anh quay lại.
“Không cần, tôi cũng không uống nhiều rượu.
Bữa tối nay, cảm ơn.” Anh trầm giọng khiến đối phương càng thêm run.
“Tiền bối không cần khách sáo, ngoài trời lạnh quá, hai người vẫn là nên ra xe sớm.”
Từng bước chân để lại trên lớp tuyết trắng, ra đến xe của Trình Vương, một làn gió lạnh thổi qua mặt hai người đàn ông như trêu ngươi.
“T… Tiền bối, thế này…” Ngô Chí Hào nhìn chiếc xe đã bị tuyết bao phủ của Trình Vương, cười không ra hơi.
Anh khẽ thở hắt ra một hơi rồi thẳng lưng bước đến mở cửa xe, nhẹ nhàng hạ Cố Tiểu Khả xuống ghế rồi đóng cửa xe lại.
“Cậu vào nhà đi, ở đây không cần cậu.” Lời nói không một chút nể nang.
Nghe xong Ngô Chí Hào cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, cậu ta cũng đi vào trong nhà luôn.
Trình Vương đứng yên một lúc mới đưa tay lên bẻ cổ một cái vẻ mệt mỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem, số cuộc gọi nhỡ đã lên hơn hai trăm, đều là của thư ký, trợ lý, đối tác và nhiều người nữa, đủ để biết ngày hôm nay anh lẽ ra phải bận bịu đến đâu nhưng vì sợ ai đó không vui nên đã bật chế độ im lặng của điện thoại từ chiều đến giờ.
Đóng lại cửa xe, anh hơi giật mình khi nhìn thấy Cố Tiểu Khả chăm chăm vào mình.
“Em dậy rồi?”
“Vương…”
Cố Tiểu Khả không an phận, từ chỗ ngồi của cô mà đi qua ranh giới, ngồi vào bọc anh.
Trình Vương nhìn cô, ánh mắt không lộ một tia cảm xúc,