“Hả? Cái gì cơ?” Cố Tiểu Khả há hốc mồm, hai mắt xoay vòng vòng, tay cầm mà chỉ sợ rơi chiếc điện thoại.
“Hả hả cái đầu cậu.
Đi xem mắt cho mình.” Đầu dây bên kia là một giọng nói hung hăng, Á Lệ cầm lược chải chải tóc, rõ ràng là đang muốn đối phương hiểu rõ lời của mình là ‘cấm chối từ’.
Đã ba năm rồi...ba năm!
Từ khi lên đại học cho đến giờ chỉ vì cô chưa có một mối tình nào vắt vai mà Á Lệ, bạn thân cô liên tục thúc giục, thậm chí còn đem cô đến mấy buổi xem mắt vô nghĩa ở một địa điểm nào đó mà quan trọng là Cố Tiểu Khả cô không nhất thiết phải cần người mai mối!
“Á Lệ, mình thật sự…” Cô đưa tay lên xoa xoa trán, muốn giải thích cho Á Lệ hiểu, vậy mà chưa nói hết cậu đã bị cô ấy xen ngang lời giữa chừng.
Cô ấy ngồi bật dậy nắm tay lại quyết tâm, thở hừng hực nói.
“Hai mốt tuổi không yêu ai là bị ế rồi! Nói ít thôi!”
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, mắt lờ đờ chán hẳn.
Ở đâu ra cái luật hai mốt tuổi chưa yêu ai là ế chứ? Chỉ là cô không muốn yêu thôi, hoặc là do chẳng chàng trai nào lọt vào mắt xanh cô cả.
“Mình còn…” Cố Tiểu Khả cao giọng muốn phản biện, một lần nữa lại bị cô nàng đỏng đảnh bên kia hét to vào loa điện thoại.
“Trẻ cũng phải có người yêu! Hai mốt tuổi chưa yêu là bị ế!” Á Lệ hít một hơi lạnh, không biết bao giờ tiểu khả ái nhà mình mới có người yêu.
Chứ nhìn Cố Tiểu Khả xinh đẹp vậy mà không yêu, phí của giời!
Thật hết nói nổi, Cố Tiểu Khả nhăn mặt nằm phịch ra ghế sofa, chân đưa lên ngoắc ngoắc nghịch ngợm.
Á Lệ còn chưa chịu hiểu sao? Mấy lần đưa cô đến mấy nơi mai mối không gặp phải lão già xấu xí một vợ hai con thì cũng gặp phải mấy tên đần độn tứ chi chậm phát triển hơn người.
Làm gì có ai lọt vào mắt xanh của Cố Tiểu Khả này.
Hơn nữa đường học hành còn chưa kết thúc, yêu sớm cũng không phải là một quan điểm tốt chứ, nhỉ?
Nói thì nói thế, khi còn là học sinh cấp ba cô còn từng bị giáo viên trách mắng bằng câu nói “học dốt như bò đội nón, sau này làm được gì cho đời?”.
Quả đúng thật, cô đúng là không được học giỏi cho lắm, huống hồ còn rất...lười!
“Vậy thì lần này địa điểm ở đâu? Tất cả là người ở đâu? Có giàu không? Có đẹp trai không? Có ga lăng không? Có trẻ trung không? Có ôn nhu ấm áp không hay bá đạo ngông cuồng? Có biết nấu ăn không? Biết rửa bát không? Biết…” Cố Tiểu Khả đưa tay lên liệt kê mãi mà không hết, miệng cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, cánh môi anh đào vậy mà cứ nhẩu nhẩu lên rất có duyên, thi thoảng hé lộ hai chiếc răng khểnh trắng sáng.
Á Lệ giận run người, cô đứng bật dậy ngửa cổ lên trời hít một chút không khí trong lành, tránh tình trạng giận quá mất khôn, nhưng cô vẫn không tài nào thôi tức giận bởi đầu dây Cố Tiểu Khả vẫn liên tục kể lể về mấy chàng