Nụ cười của Chương Hạo Hiên cứ thế thu vào đôi mắt ngây thơ của Cố Tiểu Khả.
Bất chợt cô sững người, đây là Chương Hạo Hiên của mười mấy năm trước?
Không đúng, năm xưa người mà cô quen rất mập, anh ta lúc nào cũng chỉ biết đến ăn ăn và ăn mà thôi! Hai má lúc nào cũng phính lên, thân hình không được gọn gàng.
Còn người đang đứng trước mặt cô bây giờ không những tuấn tú mà còn nhìn thông minh, tinh ý, dáng người còn không phải là giống Trình Vương 8/10 sao? Chỉ có điều vẫn không thể cao bằng Trình Vương, nhưng như này đúng là đạt chuẩn một người đàn ông có vẻ bề ngoài hoàn hảo rồi.
Cố Tiểu Khả hơi lảo đảo, Chương Hạo Hiên biết ý đi tới đỡ lấy tay Cố Tiểu Khả.
“Không sao chứ?”
Lại là ‘không sao chứ?’, anh có vẻ rất thích hỏi người khác câu này nhỉ.
Cô đã không nhận ra Chương Hạo Hiên.
Khi xưa có một lần nô đùa té ngã, Chương Hạo Hiên đã đi tới, chìa bàn tay mũm mĩm ra có ý muốn giúp đỡ cô, anh cũng từng hỏi cô một câu’ không sao chứ?’, khi đó cô đã khóc rất to.
Cô run run vai, đôi mắt ngước lên nhìn Chương Hạo Hiên, vừa có ý ghét bỏ, vừa có ý đối đáp vui vẻ như khi xưa.
“K… Không sao.”
Đợi đến khi Cố Bách Điền đi vào đến bếp, ông liền vỗ tay một cái coi như phá vỡ không khí gượng gạo.
“Con nó đi đường xa cũng đã mệt rồi, chúng ta ăn cơm thôi, Tịch Hương, em còn ngây ra đó?” Ông nhắc nhở vợ mình.
Bà ra hiệu bằng mắt cho Chương Hạo Hiên, anh hiểu nhầm ý bà liền buông tay ở vai Cố Tiểu Khả ra, Tần Tịch Hương chỉ biết nhắm mắt than thầm.
Bốn người quây quần bên chiếc bàn tròn, mùi cơm mới chín bay phảng phất giữa không trung, đây chính là cảm giác ấm cúng mà ở thành phố Cố Tiểu Khả không có được.
Chỉ là…
Cô nhìn Chương Hạo Hiên đang cẩn thận gắp miếng thịt cho mẹ mình, nụ cười trên môi anh có vẻ không có ý định tắt đi.
Đến lượt cô, Chương Hạo Hiên còn chưa cho thịt vào bát Cố Tiểu Khả đã tránh bát đi một chút, không khí bữa cơm cũng vì vậy mà trùng xuống mấy phần, miếng thịt ở đầu đũa vẫn giữ nguyên giữa không trung không thu lại.
Hai người nhìn nhau và giây, đợi Cố Tiểu Khả phân tâm, Chương Hạo Hiên liền đặt thịt xuống bát cô.
“Tiểu Khả, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ cho rằng em muốn ngắm anh cho thỏa nỗi lòng đấy.”
“Anh…” Cô cắn răng.
“Vô sỉ!”
Cố Bách Điền và Tần Tịch Hương chú ý cử chỉ hai người từ đầu đến cuối, thi thoảng lại gật đầu rất ưng ý.
“Tiểu Khả, con xem anh Hạo Hiên quý mến con như vậy…”
Cố Tiểu Khả không muốn bố mình nói hết câu liền gắp cho ông một miếng súp lơ.
“Bố, ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe.”
“Ờ ờ…”
Thấy chồng mình thất bại trong chuyện tác thành, Tần Tịch Hương chuyển đối tượng, bà gắp rau cho Chương Hạo Hiên rồi hỏi.
“Hạo